Nhạc phu nhân đang định mắng người thì bị câu nói này của Hạ An Lan làm cho chấn động.
Mẹ nó... Tôi còn chưa đồng ý mà! Đến nhà tôi làm gì, nhà tôi có gì mà đến?
Sao bà cứ có cảm giác bị người ta cưỡng ép thế nhỉ?
Nhạc phu nhân ngỡ ngàng, đầu óc lúc này không đủ dùng nữa.
Hạ An Lan buông Nhạc phu nhân ra, thấy mọi người đang thò đầu nhìn lén ở phía xa, ông nhếch mép cười.
Ngự Trì, thư kí và vệ sĩ lập tức đuổi theo.
Thư kí hỏi: "Thưa ngài, ngài không ăn sáng nữa sao?"
Hạ An Lan: "Không ăn nữa."
Ông đi rất nhanh, hội Ngự Trì cũng chẳng đoán nổi ông đang nghĩ cái gì.
Thư kí lén liếc mắt nhìn, Nhạc phu nhân đang đứng trơ ra đó như pho tượng, sao anh lại cảm thấy Tổng thống đi hơi nhanh thế nhỉ, là để tránh khỏi... ngượng ngùng sao?
Trời ơi, anh phát hiện ra được chuyện lớn rồi này.
Nhạc phu nhân cuối cùng cũng phản ứng lại kịp, bà bịt đôi môi đã tê dại của mình lại, mặt bỗng đỏ bừng. Ngoảnh lại đã thấy Hạ An Lan sắp đi ra tới cửa rồi, bà liền hét lên: "Hạ An Lan, ông là đồ lưu manh, ông đừng có hòng mà tới nhà tôi, tôi sẽ không chịu trách nhiệm với ông đâu."
Nói xong, Nhạc phu nhân nhấc chân về, chưa đi được mấy bước đã thấy một đám người đang nhìn lén mình.
Nghĩ tới việc vừa xong bị Hạ An Lan hôn lại còn bị mọi người vây xem, Nhạc phu nhâm cảm thấy gương mặt già nua này của bà... quả thật không nhặt lên được nữa rồi.
Hạ lão gia gật đầu đồng tình: "Đẹp thật, bà xem, trời xanh ngắt, mặt trời chói chang nữa kìa."
Khóe miệng Nhạc phu nhân giật giật: "Chú Hạ, hôm nay trời âm u, mặt trời còn chưa xuất hiện.”
Yến Thanh Ti kéo kéo Nhạc Thính Phong: "Gì nhỉ... bọn mình mau đi ăn sáng đi, em đói quá!"
Nói rồi cô kéo Nhạc Thính Phong quay lại. Còn chưa kịp đi, cô đã nghe thấy Nhạc phu nhân gọi phía sau: "Thanh Ti..."
Giọng nói ấy như một cơn gió lạnh thổi tới, khiến Yến Thanh Ti lạnh toát cả sống lưng.
Yến Thanh Ti tóm lấy cánh tay Nhạc Thính Phong, cô cười nịnh: "Mẹ... mẹ đói chưa?"
Nhạc phu nhân đen mặt: "Con theo mẹ lên lầu."
Nhạc Thính Phong vội nói: "Mẹ... hay là ăn trước đã rồi nói?"
Nhạc phu nhân: "Mày câm miệng lại, tao còn chưa tính sổ với mày đâu."
Nhạc Thính Phong mím chặt miệng, không dám ho he nữa.
Yến Thanh Ti ngoan ngoãn theo Nhạc phu nhân lên lầu, Nhạc Thính Phong muốn vào nhưng bị Nhạc phu nhân phạt đứng ở ngoài.
Vừa vào cửa, Yến Thanh Ti không nói hai lời liền ôm lấy Nhạc phu nhân, cô nhận sai: "Mẹ, con sai rồi, con xin lỗi mẹ, mẹ đừng giận, con không dám nữa. Nếu mẹ còn giận thì mẹ cứ đánh con đi, con sẽ không nói hai lời..."
Cơn thịnh nộ ban đầu của Nhạc phu nhân lúc này cũng không trút ra được nữa, bà chọc vào đầu Yến Thanh Ti: "Con đấy... Con nhóc này, không ngờ ngay đến mẹ mà con cũng dám hại. Con có biêt là sáng ra,nhìn thấy khuôn mặt của ông ta, mẹ suýt chút nữa thì sợ chết khiếp không hả? Mẹ từng này tuổi rồi, tim không được tốt, lỡ xảy ra chuyện gì sau này ai trông con cho các con nữa?"
Yến Thanh Ti gật đầu lia lịa: "Mẹ, mẹ nói đúng, tại con không suy nghĩ kĩ, do con quá đáng... Mẹ, mẹ tha lỗi cho con nhé."
Yến Thanh Ti vỗ lưng bà cho bà nguôi giận: "Mẹ đừng giận nữa mà."
Nhạc phu nhân thở dài: "Tức chết mẹ rồi, tên khốn đó, sao ông ta có thể... mẹ chưa từng thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như ông ta."
Yên Thanh Ti liên thanh phụ họa: "Đúng, bác con đúng là xấu xa, quá đáng mà.”
Nhạc phu nhân véo mặt Yến Thanh Ti: "Còn không phải tại con sao, con nói con xem... sao có thể xấu xa như vậy chứ, mẹ thấy con với bác con y như nhau đấy."