Yến Thanh Ti giải thích: "Nếu bác con không có ý gì với mẹ thì từ lúc vào cửa thấy mẹ ông ấy đã gọi mẹ dậy rồi, nếu không thì qua phòng khác ngủ, nhưng ông ấy không nói, nói không chừng kể cả con không làm vậy, ông ấy cũng cố tình vào nhầm phòng thì sao?"
Yến Thanh Ti thầm nghĩ, bác ơi con xin lỗi, con đành phải coi bác là kẻ chết thay mà thôi.
Có điều, cô cũng không nói sai, bác cô sớm đã để ý tới mẹ chồng cô rồi mà.
Nhạc phu nhân cảm thấy Yến Thanh Ti nói cũng đúng: "Không sai, tên khốn đó sớm đã có ý đồ với mẹ rồi, sao trước đây mẹ còn nghĩ ông ta là người tốt được nhỉ?”
"Nói tới nói lui, mẹ, vẫn là sức hút của mẹ lớn quá khiến người vạn người mê, ngay đến nam thần quốc dân như Hạ An Lan còn phải quỳ dưới chân mẹ. Mẹ nghĩ như vậy có cảm thấy... thoải mái hơn chút nào không?"
Nhạc phu nhân nghĩ nghĩ, hình như... nghĩ vậy cũng thấy phiêu thật.
Được Hạ An Lan thích cũng được phết đấy.
Nhạc phu nhân nghĩ nghĩ rồi nói: "Hình như, cũng hơi hơi..."
"Phải đấy, bác con mặt dày vô liêm sỉ như vậy lại bị mẹ làm cho mê mẩn, có thể thấy sức hút của mẹ quá lớn rồi."
Nhạc phu nhân hừ một tiếng: "Nhưng con cũng không thể hại mẹ như vậy được. Ông ta quá đáng lắm, con biết không hả? Cúc các con vào, ông ta... còn cố tình hôn mẹ, khiến tất cả mọi người hiểu lầm, ông ta muốn để mẹ không giải thích rõ được đấy."
Yến Thanh Ti cảm khái trong lòng, bác thật sự quá đen tối rồi.
"Thật ra, bác con đẹp trai như vậy, lại chưa từng kết hôn, quyền cao chức trọng như thế, ông ấy trăm phương ngàn kế tính toán với mẹ chẳng phải vì ông ấy thích mẹ sao? Mẹ lấy ông ấy thì nở mày nở mặt biết bao, lại còn hời nữa chứ."
Nhạc phu nhân chẹp miệng: "Sao mẹ biết ông ta thích mẹ được?"
"Mẹ, quyền lực, tiền tài bác con đều không thiếu, mỹ nữ ông ấy muốn bao nhiêu mà chẳng có. Ông ấy chẳng thiếu gì cả, tuy mẹ có tiền, nhưng bác con cũng có cần đâu, ông ấy chẳng có ý đồ với mẹ cả, ông ấy chỉ để ý tới mẹ thôi."
Nhạc phu nhân tỏ ra rối rắm: "Nhưng mẹ..."
"Mẹ không thích bác con?"
Mặt Nhạc phu nhân hơi đỏ lên, bà cắn môi nói: "Mẹ... cũng không biết nên nói thế nào với con nữa, mẹ chỉ là..."
Yến Thanh Ti thử thăm dò: "Mẹ... sợ kết hôn có đúng không?"
Thấy vẻ mặt của Nhạc phu nhân, Yến Thanh Ti biết mình nói trúng rồi.
Nếu là vì nguyên nhân này, vậy... không ai giúp được bác cô rồi, đành phải dựa vào bản thân ông thôi.
Tuy Nhạc phu nhân không còn để tâm chút nào tới Nhạc Bằng Trình nữa, nhưng hôn nhân vẫn điều khiến bà ám ảnh mãi không dứt.
Nhạc phu nhân tranh thủ lúc Hạ An Lan chưa về liền một mình trở về khách sạn. Bà cần yên tĩnh, bà bảo Yến Thanh Ti nói với Hạ An Lan, trước khi bà nghĩ thông suốt thì không cho phép ông tới làm phiền bà, nếu không càng không có cửa đâu.
Yến Thanh Ti tuy thấy hơi tiếc nhưng cô vẫn làm theo.
Nhạc phu nhân không ở đây, cô lại bận việc của Hạ Như Sương, sau khi đưa cho Du Dực tư liệu về tập đoàn Niết Bàn, ông đợi hai ngày sau mới lại tới.
Lúc này, Hạ Như Sương đã bị hành hạ đến nỗi hơi thở trở nên mong manh, người bà ta như một chiếc áo chắp vá, từng mảnh từng mảnh, nhìn thấy mà ghê người.
Cơn đau hành hạ làm bà ta nhanh chóng gầy tọp đi như một con ma, thân thể và tinh thần đều thấp đến cực hạn.
Giây phút Du Dực từ ngoài bước vào, bà ta như nhìn thấy đấng cứu thế, nước mắt lập tức rơi xống, bà ta không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Bà ta yếu ớt nói: "Du... Du Dực... tôi cầu xin chú, xin chú hãy đưa tôi ra ngoài đi..."
Du Dực lạnh lùng nói: "Niết Bàn tuy có tiền, nhưng cứu bà ra thì lại quá nguy hiểm, tôi không muốn đối địch với Hạ gia."
"Chú... còn muốn gì nữa, tôi... đều có thể cho chúhết."
Du Dực nhếch miệng, đôi mắt đào hoa tràn ngập hàn ý: "Tôi có thể đồng ý cứu bà, nhưng... bà phải nói cho tôi biết bí mật lớn nhất của bà!"