Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1179: MẸ MÀ KHÔNG TỐT THÌ SAO CÓ THỂ KHIẾN BÁC CON CHỈ THÍCH MỘT MÌNH MẸ ĐƯỢC?



MẸ MÀ KHÔNG TỐT THÌ SAO CÓ THỂ KHIẾN BÁC CON CHỈ THÍCH MỘT MÌNH MẸ ĐƯỢC?

"Mày… mày đừng có… Bà ấy không làm gì hết cả, mày không thể đối xử với bà ấy thế được.”

Yến Thanh Ti phất tay với Diệp Kiến Công: “Cái mà tôi có chính là thời gian để chơi với các người! Tôi tin, lần sau khi chúng ta gặp lại, tôi sẽ có được những tin tức có giá trị hơn.”

Ra khỏi cửa, Nhạc Thính Phong xoa xoa tay: “Chậc, vẫn cứ cắn chặt miệng không chịu nói về chuyện 40 năm trước nhỉ?”

“Đúng thế, bởi vì bản thân bọn họ đều rất rõ ràng một khi nói ra thì chắc chắn là phải chết, bởi vì người mà bọn họ mưu hại chính là em gái của Hạ An Lan.”

Nhưng, Yến Thanh Ti tin Du Dực.

Ba ngày sau, tất cả mọi chuyện nhất định sẽ rõ ràng.



Yến Thanh Ti quay về đợi ba ngày sau đến.

Tâm trạng của Nhạc phu nhân lúc này cực kì nặng nề, sau khi nói chuyện với Nhạc Thính Phong rồi bà cũng chẳng vui lên nổi, ngược lại tâm trạng còn trầm trọng hơn.

Bởi vì bà cảm thấy bản thân mình thật sự rất “low” mà.

Hai ngày hôm nay, Yến Thanh Ti chẳng đi đâu cả, chỉ ở nhà để làm bạn với Nhạc phu nhân, hai người ra ngoài đi dạo phố.

Nhạc phu nhân thích nhất là phỉ thuý, Yến Thanh Ti liền dẫn bà đến một cửa hàng bán đá quý.

Nhưng mà khi nhìn thấy một đống trang sức châu ngọc lấp lánh, Nhạc phu nhân cũng chẳng thể vui lên nổi, tiện tay mua một vài thứ rồi tìm một quán café nào đó để ngồi.

Yến Thanh Ti hỏi: “Mẹ… mẹ không vui à?”

Nhạc phu nhân ngẩng đầu lên: “Mẹ…”

Yến Thanh Ti cười nói: “Trước khi con gặp được mẹ, mẹ biết con hiểu như thế nào về những phu nhân nhà giàu không?”

Nhạc phu nhân hỏi: “Là như thế nào?”

Yến Thanh Ti chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, có một phụ nữ trung niên vừa đi qua: “Chính là như thế đó, từ đầu đến chân toàn dùng đồ hàng hiệu, trang sức châu ngọc đeo đầy người, tay cầm túi, đeo kính đen, cằm vênh ngược… cả người từ trên xuống dưới đều toát ra cái vẻ ưu việt rẻ tiền, thích nhìn người khác bằng nửa con mắt.”

Nhạc phu nhân rùng mình, cảm giác ưu việt rẻ tiền, câu này… cảm giác thật sắc bén, quá chuẩn.

“Vậy… mẹ cũng như thế sao?”

“Thế cho nên con mới nói là cái nhìn của con trước khi gặp được mẹ. Gặp được mẹ rồi con mới biết, mới cảm giác được cái nhìn trước đây của con rất nông cạn. Con chưa bao giờ nghĩ rằng, hoá ra trong những nhà giàu có đó vẫn còn có sự đơn thuần đếnthuần khiết như mẹ tồn tại.”

Nhạc phu nhân bị Yến Thanh Ti lôi kéo vào đề tài này: “Vậy, mẹ ở trong mắt con thì sao?”

Yến Thanh Ti xoè tay ra đếm: “Đơn thuần này, ngây thơ này, lương thiện này… Mẹ luôn luôn tràn ngập hy vọng và nhiệt tình đối với tương lai, ở bên mẹ con luôn có thể cảm nhận được ánh sáng và sự ấm áp.”

Nội tâm và thái độ sống của Yến Thanh Ti trước kia đều là sự đen tối u ám, luôn tràn ngập địch ý với tất cả mọi người. Nhưng sau biết Nhạc phu nhân, trong lòng cô dần dần có ánh sáng, bắt đầu học được cách tiếp nhận những thứ tốt đẹp xung quanh mình.

Nhạc phu nhân có hơi ngượng ngượng: “Mẹ… mẹ thực sự tốt như con nói á?”

Yến Thanh Ti nói nhỏ: “Mẹ còn tốt hơn thế nhiều. Trên đời này có rất nhiều những cô gái trẻ trung xinh đẹp nhưng mà…người có thể mang đến sự ấm áp, mang đến niềm vui và ánh sáng cho những người ở xung quanh mình giống như mẹ, con mới chỉ gặp duy nhất một mình mẹthôi, tất cả những gì mà mẹ đang có mới là bảo vật vô giá nhất.”

Nhạc phu nhân vuốt vuốt mặt mình: “Mẹ… tốt đến thế sao? Thanh Ti con…con đang nói mẹ đấy à?”

Bà cảm thấy mình được Yến Thanh Ti khen có hơi quá rồi, đến bà còn chẳng dám tin mình lại tốt như thế, lại có nhiều ưu điểm như thế.

Yến Thanh Ti cười trêu ghẹo: “Đương nhiên rồi, bằng không sao…bác con có thể…chỉ thích mỗi mình mẹ được đây?”

Nhạc phu nhân mặt đỏ hồng: “Con… con…đừng có nói linh tinh.”