MẸ TỐT HƠN TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ MÀ BÁC CON TỪNG GẶP
"Bác con đã độc thân hơn chục năm nay rồi, mẹ cũng có thể thấy được bác ấy là một người dù có thiếu cũng không muốn qua loa tạm bợ. Bác ấy chọn bao nhiêu năm rồi, vừa gặp mẹ liền gục ngã dưới chân mẹ, mẹ nói xem điều này chẳng chứng tỏ rằng mẹ tốt hơn tất cả những người phụ nữ mà bác con đã từng gặp còn gì.”
Nhạc phu nhân cắn môi: “Mẹ…”
Yến Thanh Ti khoác tay Nhạc phu nhân: “Mẹ, mẹ đừng bao giờ tự coi nhẹ mình, đừng bao giờ cảm thấy tự ti, mẹ ưu tú hơn bất kì ai. Con nói với mẹ những thứ này không phải là vì muốn mẹ chấp nhận bác con, con chỉ muốn nói với mẹ rằng, mẹ là một người rất ưu tú, không kém ai cả, mẹ phải tự tin lên.”
Nhạc phu nhân đỏ mắt: “Thanh Ti, con thật tốt…”
Từ trước đến nay, không có ai nói điều này với bà cả.
Tuy rằng bà sống rất vui vẻ, nhưng sau khi những chuyện đó xảy ra, từ sâu thẳm trong bà vẫn cảm thấy, trong hôn nhân, bản thân mình là một kẻ thất bại hoàn toàn.
Đứng trước một người ưu tú như Hạ An Lan, bà chưa bao giờ nghĩ rằng ông sẽ thích một người như mình, trong lòng bà vẫn luôn từ chối cái khả năng đó.
Sự trấn an của Yến Thanh Ti hôm nay đã khiến trong lòng bà dần dần sáng sủa hơn một chút.
Uống hết một ly café, tâm trạng của Nhạc phu nhân trở nên tốt hơn nhiều, cho nên… cũng có sức để mà đi dạo phố rồi.
Lúc đi mua quần áo giày dép, nhân viên của cửa hàng nhận ra Yến Thanh Ti nên xin chữ ký, Yến Thanh Ti vui vẻ kí cho cô ấy.
Nhạc phu nhân mua sắm rất điên cuồng, sau khi bà dạo qua, trong cửa hàng chỉ còn lại một phần ba, mà đại đa số toàn là mua cho Yến Thanh Ti.
Đến lúc tính tiền, Nhạc phu nhân căn bản là không cần Yến Thanh Ti trả tiền, quăng luôn một cái thẻ, cứ thoải mái mà quẹt!
Lúc tiêu tiền, bà cực kì tự tin vào hạn ngạch thẻ tín dụng của mình.
Có một nhân viên trong tiệm bị sự dũng cảm của Nhạc phu nhân làm cho giật mình, nhỏ giọng hỏi Yến Thanh Ti: “Vị phu nhân này với cô là…”
Nhân viên của cái tiệm đó than thở: “Trời ơi… lúc nào tôi mới có thể có một bà mẹ chồng tốt như thế đây. Ông trời… thật chẳng công bằng, cho cô ta nhan sắc, còn cho cô ta một cuộc hôn nhân hoàn mĩ, quan trọng nhất là lại còn có một người mẹ chồng như vậy nữa.”
“Cô làm sao mà biết được, nhỡ đâu bà mẹ chồng đang tiêu tiền của cô ấy?”
“Cô chẳng hiểu gì cả, vị phu nhân đó từ đầu đến chân, một cái gót giày thôi cũng bằng hai tháng lương của chúng ta rồi đấy. Một diễn viên mới nổi như Yến Thanh Ti thì có thể có bao nhiêu tiền chứ?”
“Ài, từng thấy người ta khoe giàu, khoe chồng, khoe con, lần đầu tiên thấy có người khoe mẹ chồng.”
…
Hai người dạo phố đến tối mới quay về.
Về đến khách sạn vừa mệt vừa đói, thay quần áo xong là xuống thẳng dưới lầu để ăn cơm.
Yến Thanh Ti quan tâm đến tâm trạng của Nhạc phu nhân, sợ bà về phòng lại nghĩ nhiều nên gọi bà sang phòng của bọn họ đánh bài tây.
Kết quả là hai người cho đến nửa đêm vẫn cứ thua, căn bản là không thắng được một ván nào, tiền mặt trong túi đều chui vào túi của Nhạc Thính Phong hết.
Thua sạch tiền rồi, Nhạc Thính Phong đuổi bà về phòng. Nhạc phu nhân bực bội.
Bà nói: “Con cứ đợi đấy, ngày mai chiến tiếp.”
“Được được, ngày mai lại đến. Nửa đêm rồi, mẹ đừng chơi nữa, mau về phòng ngủ đi.”
Nhạc phu nhân đi rồi, Nhạc Thính Phong thở dài, sao bà già nhà mình chẳng hiểu gì thế, chiếm mất bao nhiêu thời gian của anh như thế thì cháu bà sẽ ra đời muộn từng ấy thời gian đấy.
Nhạc Thính Phong quay đi một cái liền ôm Yến Thanh Ti chui vào nhà tắm.
Nhạc phu nhân về phòng, trong lòng đang nghĩ làm sao để mai thắng được Nhạc Thính Phong.
Mở cửa ra, đá đôi giày ra khỏi chân, giơ tay bật đèn lên,bà vẫn lầm bầm: “Thằng nhóc thối tha, không biết kính lão đắc thọ gì cả, nhường mẹ một lần thì làm sao? Thế mà dám thắng hết tiền của mẹ nó đi nữa chứ, có còn thiên lý không đây?”