Khóe miệng Diệp Thiều Quang giật một cái, ha ha... thừa nhận cũng thật nhanh nha.
Diệp Thiều Quang khoanh tay trước ngực: "Nếu đã thừa nhận mình là cầm thú thì cô nói xem, cô định làm như thế nào?"
Quý Miên Miên móc móc ngón tay: "Tôi... tôi... không biết... Nếu không... sau này nhìn thấy anh thì tôi sẽ trốn thật xa. Tôi thề, tuyệt đối không nói cho người khác biết. Tôi... thề, tôi nhất định giữ kín chuyện này, tuyệt đối không đem chuyện này nói cho người khác... Anh tha cho tôi đi?"
Quý Miên Miên hối hận không kịp, thật hối hận tối hôm qua đi quẩy với Tiểu Từ, kết quả không những không vui vẻ còn đem mình chơi luôn.
Trời mới biết, lúc cô mở mắt ra trông thấy Diệp Thiều Quang, cô có bao nhiêu... bao nhiêu... bao nhiêu muốn chết, không phải cô chết mà là đem Diệp Thiều Quang giết chết, hủy thi diệt tích.
Nhưng mà... nghĩ lại, bản thân làm chuyện đó với người ta đã là cầm thú lắm rồi, vậy mà còn đem người ta hủy thi diệt tích, liệu có phải... đến heo chó cũng không bằng hay sao?
Quý Miên Miên cảm thấy mình không thể làm như thế, nếu làm như thế thì có khác gì đang tự nhận mình không phải là người. Cho nên, vẫn là quên cái suy nghĩ kia đi.
Diệp Thiều Quang cười lạnh một tiếng: "Ha ha, giữ kín mọi chuyện... Cô nghĩ làm như vậy là đủ rồi sao? Vậy những tổn thương cô gây ra cho tôi thì sao? Tối hôm qua... cô cưỡng ép tôi làm ra chuyện như vậy, một câu giữ kín mọi chuyện của cô là có thể xóa hết mọi tổn thương của tôi sao?"
Quý Miên Miên ngậm miệng lắc đầu, dĩ nhiên không thể, dĩ nhiên không thể nào xóa hết nha. Cô đây là cưỡng ép con nhà người ta!
Trong lòng Diệp Thiều Quang thấy khoái trí, trước kia cứ đấu với Quý Miên Miên, lần nào cũng bị cô ta chọc điên tới độ không kiềm chế được, lý trí cũng bay tận nơi nào. Hôm nay... rốt cuộc hôm nay có thể lần đầu tiên nhìn thấy Quý Miên Miên chật vật một phen.
Anh nên làm như này từ đâu rồi, ai biết được con nhỏ ngu ngốc này lại dễ bị lừa gạt đến như vậy, đúng là lãng phí biết bao nhiêu thời gian.
Quý Miên Miên rụt cổ: "Tôi... tôi cũng không phải cố ý nha... cũng không muốn như thế..."
Quả thực nếu như có thể, cô sẽ không làm ra chuyện như vậy?
Diệp Thiều Quang từ trên cao nhìn xuống Quý Miên Miên, lạnh mặt: "Cô đang định đánh bài chuồn sao?"
Quý Miên Miên khoát tay lia lịa: "Không không không... tôi, tôi không phải... định... đánh bài chuồn, chỉ là tôi..." Chỉ là tôi không có can đảm thôi.
Đầu Quý Miên Miên hiện tại hoàn toàn trống rỗng, lần đầu tiên trong đời cô gặp phải chuyện như này, quỷ mới biết nên làm cái gì?
Quý Miên Miên rất muốn gặp Yến Thanh Ti, muốn đi hỏi nữ thần: Em nên làm cái gì bây giờ?
Nhưng đến ra khỏi đây cô còn ra không được nữa là đi gặp nữ thần.
Cái tên yêu quái Diệp Thiều Quang này thật đáng sợ, dọa chết cô rồi: Mẹ... Nữ thần, cứu mạng! Em chưa muốn chết đâu!
Diệp Thiều Quang cười như không cười nhìn Quý Miên Miên nói: "Không chơi bài chuồn, vậy định chịu trách nhiệm?"
"Tôi... tôi... không muốn nha..." Ba chữ cuối của Quý Miên Miên dường như chui ra từ kẽ miệng.
Cô cũng phải bị ngu đâu, chịu trách nhiệm cái gì chứ?
Chịu trách nhiệm với tên yêu quái này thì những ngày tháng sau này của cô đừng hòng mong được yêu ổn? Cô cũng không muốn chết sớm đâu!
Nhưng... dưới ánh mắt này... hết lần này tới lần khác cô đều làm ra những chuyện vô liêm sỉ, căn bản thì cô chẳng biết nên làm thế nào mới đúng.
Quý Miên Miên hận tại sao cô không có đến hai cái đầu chứ, cứ vào lúc mấu chốt là không dùng được.
"Không muốn..." Âm cuối được Diệp Thiều Quang nâng cao vút, cứ như một móc câu, móc lấy tâm can của Quý Miên Miên, khiến cô run rẩy hết cả người.