Quý Miên Miên khoát tay: "Không, không, không, không phải..."
Diệp Thiều Quang cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Quý Miên Miên, khoảng cách giữa hai người còn chưa đến một centimet: "Không muốn chịu trách nhiệm, lại không muốn chơi bài chuồn, vậy cô muốn làm cái gì? Quý Miên Miên, trên đời này không có bữa cơm nào không phải trả tiền biết chưa?"
Quý Miên Miên ngửa người về phía sau: "Tôi... biết... biết..."
"Cô còn biết cái gì nữa...?"
Quý Miên Miên run rẩy nói: "Còn biết... trên đời này không có ai là ngủ không công cả."
Diệp Thiều Quang châm chọc: "Hừ... cũng biết rõ phết nhỉ?"
Quý Miên Miên chép chép miệng: "Chuyện cũng xảy ra rồi, vậy anh nói... làm sao giờ? Dù sao... dù sao..."
"Dù sao cái gì?"
"Dù sao, tôi... tôi chính là loại ăn xong phủi đít đi thẳng đấy, làm sao?" Quý Miên Miên dứt khoát liều chết, cắn răng đem những lời muốn nói ra.
Đúng vậy, cô biết trên đời không có chuyện bóc bánh không phải trả tiền, nhưng mà... nhưng mà cô không muốn chịu trách nhiệm đâu.
Vẻ mặt của Diệp Thiều Quang lạnh xuống: "Được, cô đã nói như thế vậy thì hôm nay đừng có mong bình yên đi ra khỏi đây."
Anh không nghĩ Quý Miên Miên lại có gan như vậy, ngay cả những lời như này cũng nói ra được. Đúng là ở cạnh Yến Thanh Ti lâu, học cái gì không học, lại đi học cái thái độ lưu manh kia của cô ta.
Trong lòng Diệp Thiều Quang bỗng bốc lên một ngọn lửa, anh đã quên mất bản thân đang lừa gạt Quý Miên Miên. Khi Quý Miên Miên nói ra những lời như vậy, Diệp Thiều Quang có cảm giác... giống như mình thật sự bị người ta ngủ không công, tức đến mức không nói ra lời.
Quý Miên Miên nhìn gương mặt lạnh lùng của Diệp Thiều Quang, nhất là khi nhìn thấy sự hung ác trong cặp mắt xinh đẹp kia, cô có cảm giác như bị ai đó túm chặt lấy cổ mình.
Quý Miên Miên liên tục nói: "Đừng, đừng, đừng, đừng, có gì thì để từ từ rồi thương lượng. Anh xem mọi người đều là người
quen đúng không? Tthương lượng một chút, thương lượng được không?"
"Cô định phủi mông không chịu trách nhiệm thì còn có cái gì để thương lượng, báo cảnh sát luôn là được rồi, là cô cưỡng ép tôi mà, dù sao tính kiểu này tôi cũng không có gì mất mặt."
Diệp Thiều Quang nói xong liền xoay người, làm bộ tìm điện thoại báo cảnh sát.
Quý Miên Miên hô hấp hơi dừng lại, vội vàng đưa tay ôm lấy Diệp Thiều Quang: "Đừng đừng... đại ca, đại ca... tôi cũng cần thể diện mà đúng không? Thật sự cần thể diện, anh đừng... đừng xúc động, bình tĩnh chút đã."
Quý Miên Miên không dám để Diệp Thiều Quang báo cảnh sát. Cô là một cô gái, nếu bị truyền là cường bạo một người đàn ông thì cô làm gì còn chút mặt mũi nào, cha mẹ cô nữa làm gì còn mặt mũi mà ra đường nữa chứ? Sau này nếu ai nhìn thấy cũng nói: Đây chính là cha mẹ của tội phạm cưỡng hiếp đó, còn mặt mũi mà ra đường à, đúng là không biết xấu hổ.
Nói xem như thế có mất mặt hay không? Quý Miên Miên cảm thấy nếu bố cô biết nhất định sẽ đánh chết cô.
Diệp Thiều Quang “hừ” lạnh một tiếng: "Tôi bị cô ngủ không công, còn giữ bình tĩnh được?"
Trên người Diệp Thiều Quang với Quý Miên Miên đều không mặc đồ, anh ta dường như cảm nhận được cảm xúc trơn nhẵn mà mềm mại, cái loại cảm thụ đó giống như thuốc phiện làm cho con người ta mê muội, nó đã được ngấm dần vào cơ thể anh từ tối hôm qua.
Thoải mái đến độ muốn rên một tiếng, nhưng Diệp Thiều Quang nhịn được.
Quý Miên Miên thì sắp khóc tới nơi: "Vậy... vậy, anh muốn thế nào? Tôi nghe... lời anh vẫn không được sao?"
Chuyện này dẫu có nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp giải quyết tốt nhất, vậy thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Diệp Thiều Quang mà thôi.
Quý Miên Miên biết, anh ta tám phần là muốn “cắt đất bồi thường”*.
*Cắt đất bồi thường: một cụm từ hay dùng trong xã hội cũ, khi hai nước xảy ra chiến tranh, nước thua không muốn bị mất nước thì phải nhường lại nhiều thành trì cho nước thắng. Ở đây ám chỉ chịu thiệt để đổi lấy kết quả tốt hơn.
Nhưng mà... như thế cũng tốt hơn so với bị báo cảnh sát chứ?