Giọng Diệp Thiều Quang rất lạnh, khá máy móc, lại có chút giống như giọng nói truyền ra khi điện thoại hết tiền - một giọng nói cứng nhắc.
"Con chuẩn bị ra ngoài à?"
"Vâng, có chút chuyện, con muốn ra ngoài một lúc."
"Thiều Quang có bạn gái rồi à?"
"Không, là bạn con thôi, con đưa họ về."
"Nếu đã vậy, con đưa bạn về trước đi, tối có chuyện cần nói với con."
"Vâng, vậy hai người nghỉ ngơi trước đi."
Bác cả của anh ta gật đầu, đảo mắt nhìn vào xe, sau đó đưa tay ra với chú hai của Du Hí, mời ông ta vào trước.
Yến Thanh Ti nheo mắt, bác cả của Diệp Thiều Quang là người nắm quyền nhà họ Diệp, nhưng lại cung kính với chú hai của Du Hí như vậy, Du gia, thật sự ghê gớm vậy sao?
Đang nghĩ ngợi lung tung, người đàn ông vẫn luôn im lặng và đứng nghiêng kia bỗng nhìn vào xe.
Yến Thanh Ti lơ đãng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn vào mắt hắn, cô giật bắn mình.
Cô biết rõ, cô đang ngồi ở ghế sau, cửa sổ có nhìn từ ngoài vào cũng không thể thấy gì, nhưng Yến Thanh Ti vẫn có ảo giác bản thân bị nhìn thấu, như thể cả người cô không có gì che chắn rồi đứng trước mặt ông ta, mặc cho ông ta đánh giá vậy.
Mắt chú hai của Du Hí có chút giống với hắn ta, đều là con mắt đào hoa, phải giống tới ba bốn phần... Nhưng mắt của Du Hí lại tràn ngập vẻ phong lưu, còn cặp mắt của người đàn ông này hoàn toàn chỉ thấy lạnh lẽo. Giống một bông hoa đào đã nở bung ra bị rơi xuống nước, sau đó kết thành băng...
Đôi mắt đó, ngoài việc thấy đẹp ra bạn sẽ chỉ cảm thấy lạnh giá, lạnh vô cùng.
Tay Yến Thanh Ti run lên, điều hòa trong xe vốn dĩ chưa bật, rất nóng, nhưng hiện tại Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy nhiệt độ trong xe quá thấp.
May mà ông ta không nhìn lâu, sau đó liền quay đi bước thẳng vào khách sạn.
Diệp Thiều Quang đợi bọn họ đi rồi, lập tức mở cửa xe: "Chìa khóa."
Yến Thanh Ti nuốt nước bọt, hoảng loạn lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang thấy Yến Thanh Ti có vẻ gì đó hơi lạ: "Cô sao thế?"
"Không sao, mau đi thôi."
"Phải đi thật nhanh." Diệp Thiều Quang nghĩ tới hai người kia, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Giờ anh lại cảm thấy mừng vì Yến Thanh Ti đã kịp đưa Quý Miên Miên đi. Nếu không, lỡ để họ phát hiện ra Quý Miên Miên trong phòng anh, vậy sẽ càng không ổn.
Diệp Thiều Quang khởi động xe, lập tức lao thẳng ra đường lớn.
Đợi tới khi điều hòa bật lên, xe cũng đi xa khỏi khách sạn, Yến Thanh Ti mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Cô ngồi phía sau, Quý Miên Miên đang dựa vào lòng cô.
Yến Thanh Ti lấy một tấm thảm ra đắp cho Quý Miên Miên, chốc chốc lại sờ lên trán.
Sức khỏe Quý Miên Miên vốn rất tốt, thế nên bác sĩ tiêm một mũi hạ sốt cho cô xong thì hiệu quả rất rõ rệt, hơn nữa cũng có tác dụng rất nhanh.
Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Yến Thanh Ti hỏi: "Đó là bác cả của anh à?"
Diệp Thiều Quang gật đầu: "Phải."
"Chuyện năm ấy, có phần của ông ta không?"
"Nếu tôi nói ông ấy không can dự vào thì cô cũng không tin. Nói thật, tôi cũng không biết rốt cuộc ông ấy nhúng tay vào bao nhiêu, nhưng tôi chỉ có thể nói với cô, chuyện của mẹ cô bao nhiêu năm nay đều là chuyện cấm kỵ của nhà họ Diệp, trước giờ không ai được nhắc đến cả."
Yến Thanh Ti siết tay lại, trước mắt cô lại thoáng hiện lên sợi dây chuyền kia.
"Xác mẹ tôi năm ấy là do Diệp Gia mang đi, vậy bà... vậy bà..." Yến Thanh Ti muốn hỏi những thứ trên người bà năm đó là ai đã thu dọn, có điều cô vẫn không mở miệng được.