Chương 676 Xem mắt dù sao cũng sẽ không có kết quả gì
Thứ nhất, Diệp Thiều Quang chắc chắn sẽ không nói, thứ hai... là không biết rõ mọi chuyện.
Cô chỉ thấy người có khả năng tham gia vào việc này nhất, một là Yến Tùng Nam, hai là Diệp Linh Chi... Yến Tùng Nam chết rồi, cô chỉ có thể từ Diệp Linh Chi mà tìm điểm đột phá thôi.
Chỉ là giữa cô và bà ta căn bản đã đến bước đường không chết không dừng lại, chắc chắn Diệp Linh Chi cũng sẽ không nói cho cô biết.
Hiện tại, có thể uy hiếp được Diệp Linh Chi cũng chỉ có một mình Yến Minh Châu.
Yến Thanh Ti nhanh chóng tìm mưu tính kế, cô cảm thấy mình đang bị lún sâu vào một vòng xoáy khổng lồ, không thể bứt ra được. Bí mật này nối tiếp bí mật kia, nối liền vào nhau, tích tụ lại, sau một thời gian lại dần dần bị vén ra.
Yến Thanh Ti rất muốn biết tất cả mọi chuyện năm ấy nhưng thật sự rất khó, cô không tìm được điểm mấu chốt nào hết, cũng không tìm được người thật sự có thể giúp được cô. Chưa kể lại có nguy hiểm rình rập khắp nơi như vậy, Yến Thanh Ti không muốn lại liên lụy tới Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong.
Nếu có thể bình an trải qua, nếu có thể thật sự tháo gỡ được gánh nặng trên người, làm một người bình thường, Yến Thanh muốn về bên Nhạc Thính Phong sống yên ổn qua ngày.
Yến Thanh Ti nhắm mắt, thở dài một tiếng.
Bất kể có khó khăn thế nào, cô cũng phải bước tiếp.
Yến Thanh Ti lại mở mắt ra, hỏi: "Người vừa rồi là chú hai của Du Hí... ông ta... "
Diệp Thiều Quang gật đầu: "Làm sao?"
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không có gì..."
Cũng không liên quan đến cô, cô chỉ cảm thấy người đó... có hơi... đáng sợ thôi.
Diệp Thiều Quang nói: "Đó là một kẻ rất nguy hiểm, không dây vào được, cô biết vậy là được rồi."
Yến Thanh Ti gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Diệp Thiều Quang đưa Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên về khách sạn rồi tự lái xe về.
Về đến khách sạn, anh ta đi gặp bác cả của anh ta và chú hai của Du Hí - Du Dực.
Bác cả nhà họ Diệp nói trước: "Hôm nay đến đây là vì hai chuyện, Du nhị tiên sinh muốn hỏi con về chuyện Du Hí bị thương."
Diệp Thiều Quang mặt đầy ngờ vực: "Cậu ta bị thương chẳng phải là vì lúc đang hút thuốc trên ban công không cẩn thận bị ngã xuống à?"
Du Dực: "Thật vậy sao?"
Giọng Du Dực hơi khàn khàn, mang theo từ tính, nghe như tiếng đàn cello, khi ông ta nói chuyện tạo nên một giai điệu tuyệt đẹp.
Diệp Thiều Quang gật đầu: "Đúng vậy, cháu là người thấy cậu ta rơi xuống, nếu cậu ta thật sự bị người ta hại, kẻ đó chẳng lẽ còn chịu giữ lại cái mạng nhỏ của cậu ta sao? Huống hồ, không phải cậu ta cũng tự nói vậy à? Chú hai, chú tới hỏi cháu, không bằng chú hỏi thẳng cậu ta thì có phải chính xác hơn không?"
Du Dực gật đầu, không nói gì thêm.
Bác cả của Diệp Thiều Quang lại nói: "Còn một chuyện nữa. Tối nay bác có hẹn ăn cơm với chủ tịch của Kim Thạch, con nhớ phải tới, tiện thể gặp mặt tiểu thư nhà họ Kim luôn. Con lớn thế rồi cũng phải suy nghĩ về chuyện hôn nhân chứ? Tiểu thư nhà họ Kim bác từng gặp rồi, hào phóng, khéo léo, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, rất hợp với con."
Diệp gia đang muốn liên thủ với tập đoàn Kim Thạch, thế này chắc muốn kết nối thông gia với nhau.
Diệp Thiều Quang cười lạnh trong lòng, gặp là một chuyện, còn đồng ý hay không lại là chuyện khác.
Ăn một bữa cơm... có là gì? Dù sao thì cũng sẽ chẳng có kết quả gì hết.
Nói một hồi, bác cả Diệp Thiều Quang lại nói: "Ngoài ra còn một chuyện nữa. Gần đây con bớt làm chuyện mờ ám đi, có những chuyện làm được hay không, có nên làm hay không, chắc không cần phải để bác nhắc con đâu nhỉ?"
Diệp Thiều Quang nói: "Con biết rồi, bác cả."
"Du nhị tiên sinh, vậy chúng ta đi trước thôi."
"Được..."
Diệp Thiều Quang nhìn hai người rời đi, sắc mặt có hơi trầm xuống, nhưng nụ cười từ đầu tới cuối vẫn đọng lại trên khóe môi.