Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Anh không phải là ông ta, anh sẽ không giống ông ta. Anh biết người phụ nữ của anh tên là gì, anh biết cô ấy ở đâu, anh biết điều anh muốn làm chính là tóm chặt lấy cô ấy, không để những thằng khác có bất kì cơ hội nào chen chân vào.”
Yến Thanh Ti cong môi: “Đúng, anh không phải là ông ta.”
“Chúng ta đương nhiên không giống bọn họ, anh sẽ cho em hạnh phúc.”
Yến Thanh Ti đưa tay ra ôm lấy Nhạc Thính Phong.
“Anh nói được thì phải làm được đấy nhé!”
“Nhất định!
…
Nhạc Thính Phong gãi gãi đầu nói: “Thực ra, anh cũng có chuyện muốn nói với em. Hôm qua, buổi chiều anh không đi làm, anh đi đến nghĩa trang, anh đến để gặp Du Dực. Dù gì anh cũng phải làm cho rõ ràng rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì, có phải không nào?”
Yến Thanh Ti liếc xéo anh một cái: “Anh nói gì với ông ta?”
“Cũng có gì đâu, giao lưu hữu nghị thân thiết giữa hai người đàn ông với nhau thôi mà”
“Ha ha…”
“Không có gì thật mà. Anh không biết ông ta muốn làm gì, dù sao cũng phải cảnh cáo ông ta trước rồi hẵng nói.”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không sao, ông ta sẽ không làm gì tổn thương đến em đâu.”
Yến Thanh Ti nhớ lại những gì mà Du Dực đã nói, ông ta sẽ không để bất kì ai tổn thương đến cô. Thực ra khi nghe được câu nói đó, trong lòng Yến Thanh Ti có chút thê lương, câu nói đó vốn dĩ nên do cha ruột cô nói mới phải, đáng tiếc… cha cô là một kẻ khốn nạn, thật không ngờ câu nói này lại do một người đàn ông không có chút máu mủ nào nói ra.
Nhạc Thính Phong xoa đầu cô: “Anh cũng vậy.”
“Em biết.”
…
Chín giờ hơn, cuối cùng hai người cũng mò xuống nhà.
Nhìn thấy gương mặt cười đầy mờ ám của Nhạc phu nhân, Yến Thanh Ti không khỏi đỏ mặt, thật là có chút ngượng ngùng.
Nhạc phu nhân nhỏ giọng hỏi: “Cả hai đứa đều đói rồi hả, ăn cái gì lót dạ đã, bữa trưa mẹ sẽ làm mấy món ngon ngon để tẩm bổ cho hai đứa.
Yến Thanh Ti mặt đỏ bừng, véo một cái thật mạnh lên lưng Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong đau đến nhe răng: “Mẹ, con vào bếp bê đồ ăn với mẹ.”
Nhạc Thính Phong ăn xong, dặn Yến Thanh Ti ngoan ngoãn ở nhà, anh còn phải đến công ty: “Dạo này công ty khá là bận rồi, anh phải đến đó một chuyến đã. Hai người ngoan ngoãn ở nhà đừng có chạy loạn nhé! Nếu trưa con mà không về, hai người cứ ăn trước đi, không cần đợi con đâu.”
Nhạc phu nhân bĩu môi: “Bận thế cơ à?”
“Đương nhiên rồi, nếu không con làm sao nuôi nổi hai người phụ nữ chỉ biết phá như hai người.”
Nhạc Thính Phong ôm lấy Nhạc phu nhân và Yến Thanh Ti: “Con đi đây, hai người ngoan ngoãn ở nhà nhé!”
Nhạc Thính Phong đi rồi, Nhạc phu nhân xua tay bĩu môi nói: “Hứ, bản thân mình không đáng tin thì thôi còn nghĩ xấu về mẹ với Thanh Ti, hai chúng ta có thể làm được cái gì?”
Bà quay sang kéo tay của Yến Thanh Ti nói: “Thanh Ti, chúng ta đi dạo phố đi…”
Yến Thanh Ti hắng giọng: “Bác gái…”
Nhạc phu nhân phùng má: “Ôi chao, bác chỉ nói thế thôi mà.”
“Cháu bảo chị Mạch cho hai tập đầu bản gốc của Trấn Hồn Khúc, bác xem với cháu nha?”
“Nhưng bác còn muốn tăng ratting cho cháu nữa.”
“Không sao đâu bác, phim này phát hành trên mạng nên không cần ratting đâu, đến lúc đó bác giúp cháu tăng lượt xem trên mạng là được."
“Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta mau đi xem đi.”
…
Yến Thanh Ti ở nhà nghỉ ngơi cả một ngày, nhận được điện thoại của Du Dực, ông ta muốn gặp cô.
Yến Thanh Ti biết ông ta nhất định phải gặp cô bằng được. Do dự một lát, cô nói với Nhạc phu nhân một tiếng rồi ra ngoài.
Bởi vì cô không gọi Tiểu Từ và Quý Miên Miên theo cùng nên Nhạc phu nhân bảo lái xế của nhà mình đưa cô đi.
Đến địa điểm mà Du Dực nói, Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn, đây là một hội sở rất nổi tiếng của Lạc Thành, bọn họ áp dụng chế độ hội viên, không phải hội viên của nơi này căn bản là không được vào.