Lúc Yến Thanh Ti bước vào thì bị cản lại, cô nói ra tên của Du Dực, bảo vệ ở cửa lại thông báo cho bên trong chờ xác định rồi mới cho Yến Thanh Ti đi vào.
Mở cửa ra, Yến Thanh Ti nhìn thấy Du Dực.
Ông ta có vẻ khá hơn ngày hôm qua, thong dong ưu nhã, nội liễm, thâm trầm hơn, đôi mắt khi không còn hằn lên những tia máu, trông tĩnh lặng như một mặt biển vào sáng sớm.
Bây giờ Du Dực khác hẳn so với dáng vẻ lần đầu tiên Yến Thanh Ti nhìn thấy ông ta ở Hải Thành, lúc đó trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của ông ta toàn bộ đều là băng lãnh, nhưng bây giờ băng đã hoá thành biển lớn, lại càng phức tạp hơn, càng thâm sâu khó lường hơn.
Yến Thanh Ti không cách nào nhìn thấy sự phẫn nộ và thương tâm trên gương mặt ấy, cả sự thù hận cũng không thấy.
Trong lòng cô âm thầm than thở, quả nhiên là gừng càng già càng cay, năng lực điều tiết trạng thái của bản thân ông ta cũng quá mạnh.
Du Dực nhìn Yến Thanh Ti, trên gương mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Đến rồi à, ngồi xuống đi, thử xem trà Long Tỉnh này như thế nào?”
Yến Thanh Ti bước đến ngồi xuống, cô nhìn chén trà nhỏ trong vắt, nâng lên uống một ngụm, lắc đầu nói: “Tôi không nếm ra được cái gì cả. Đối với tôi mà nói, trà này thực ra còn không bằng một bình nước khoáng 2 tệ, ít nhất nó còn có thể giải khát.”
Cô chưa từng được học cách thưởng trà, không biết hội hoạ hay những gì mà một thiên kim tiểu thư thượng lưu phải học, tất cả cô đều không biết. Cô chỉ học cách làm thế nào để vùng vẫy sống sót trong cái thế giới tàn nhẫn này.
Du Dực từng điều tra về quá khứ của Yến Thanh Ti, biết cô có thể sống được đến bây giờ đã là không hề dễ dàng, trong lòng ông lại dâng lên một nỗi đau, ông nói: “Cháu đúng là nghĩ gì nói nấy…”
Ông ta nghĩ, nếu như có thể tìm được con bé sớm hơn hai năm thì cũng không đến nỗi để nó phải một thân một mình chật vật khổ sở như thế!
“Tôi đã khiến chú mất hứng rồi.”
Du Dực nhìn chén trà tinh xảo đó, nói: “Không sao, con nói đúng… những thứ này, chỉ có những kẻ nhàn rỗi, ăn no rửng mỡ, muốn đốt tiền mới làm.”
Tay phải của Yến Thanh Ti khẽ chạm vào lòng bàn tay trái: “Chú đến tìm tôi… là… nghĩ kĩ rồi đúng không?”
Du Dực nhấc ấm trà trên bàn rót cho mình và Yến Thanh Ti mỗi người một chén: “Nghĩ kỹ rồi, đã sớm nghĩ xong rồi.”
Khoảnh khắc ông nhìn thấy tấm bia mộ của Nhiếp Thu Sính, trong lòng ông không còn một suy nghĩ nào khác: Mối thù của bà ấy, ông nhất định phải báo.
Ông ta không thể để Yến Thanh Ti nhúng tay vào chuyện này được nữa, con bé phải có một cuộc sống của một người bình thường.
Sau này, kể cả có chết đi, ông cũng có thể ngẩng cao đầu mà đi gặp mẹ con bé. Gặp được bà ấy, ông có thể nói với bà ấy rằng, anh đã giúp em bảo vệ con gái của em, bây giờ con bé đang rất hạnh phúc.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu: “Vậy… có nghĩa là… chú đã quyết định…”
Du Dực gật đầu: “Đúng, quyết định của chú từ trước đến nay vẫn không thay đổi. Chuyện báo thù cứ để chú, con không cần để tâm tới nó nữa.”
Yến Thanh Ti cau mày: “Chú không cần…”
Cô còn chưa nói hết lời, Du Dực lại nói: “Nếu như con đã là một diễn viên thì hãy cứ đóng phim cho tốt... yêu Nhạc Thính Phong thì cứ vui vẻ mà hưởng thụ tình yêu đó, lúc nào kết hôn thì nói với chú. Nếu như… đến lúc đó chú vẫn còn có thể đi tham dự, chú nhất định sẽ đến.”
Yến Thanh Ti ngẩn ra, đôi mắt bỗng nhưng nhức, một sự chua chát trỗi dậy trong lòng cô.
Du Dực cười cười rồi nói tiếp: “Sau này lúc đóng phim, gặp phải chuyện gì không giải quyết được cứ nói cho chú biết, chú giúp con xử lý. Còn về phần tài nguyên, con cũng không cần lo lắng, chú sẽ giúp con sắp xếp ổn thoả.”
Yến Thanh Ti lắc đầu, cô không muốn nợ Du Dực quá nhiều, dù sao thì ông cũng không có nghĩa vụ phải giúp cô.
"Không cần đâu, tài nguyên hiện giờ tôi cũng không thiếu. Có Nhạc thị, tạm thời không có ai dám làm gì tôi, kể cả có đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ xử lý hộ tôi.”