Nghe cô ta nói thế, Hạ Lan phu nhân càng nổi giận, bà ta hất cánh tay bị bó bột, đánh đổ luôn bát canh gà trong tay Lý Tĩnh Di, chửi ầm lên: "Con tiện nhân, tiện nhân... đồ tiện nhân... Mày cút đi cho tao. Có tao ở đây, chỉ cần tao còn sống, mày vĩnh viễn đừng mơ tới việc có thể bước được vào nhà Hạ Lan."
Canh hắt lên tay Lý Tĩnh Di, cánh tay trắng nõn bỗng bị đỏ lên một mảng, canh gà đó được giữ ấm rất tốt, vẫn còn nóng bỏng tay.
Lý Tĩnh Di bị bỏng nên hơi run lên nhưng vẫn không nhúc nhích, bị đau nên giọng cô ta hơi run, nói: "Chị... Chuyện này, chắc sẽ khiến chị thất vọng, vì, em... đã vào ở trong nhà Hạ Lan rồi. Không tin chị có thể đi hỏi Minh Đức. Minh Đức còn nói ngày mai anh ấy sẽ làm thủ tục chuyển trường cho đứa nhỏ, để nó có thể học cùng một trường giống Phương Niên, sau này nó sẽ tài giỏi được như anh nó. Như vậy thật tốt!"
Hạ Lan phu nhân nghe xong không thể thở nổi nữa, bà ta trừng mắt, suýt chút nữa thì tức chết.
Hạ Lan phu nhân gào lên: "Hạ Lan Minh Đức, ông... ông là... đồ khốn nạn, ông mau cút ra đây cho tôi... cút ra đây. Một đứa con ngoài giá thú... ông dựa vào cái gì mà đòi so với con tôi hả?"
Lý Tĩnh Di thấy cánh tay bị sưng đỏ lên, cười nói: "Chị, chị đừng giận, Tiểu Hiên nhà em tuy còn nhỏ nhưng cũng là con cháu chân chính của nhà Hạ Lan, em cũng đối xử với con gái chị như con trai em. Em mong là... chị cũng có thể coi con trai em như con đẻ của mình..."
Gân xanh trên trán Hạ Lan phu nhân nổi cả lên, bà ta nói: "Tiện nhân, tiện nhân... đồ hồ ly tinh... mày đừng có mơ hão. Cả đời này mày cũng đừng có mơ con mày có thể so sánh được với con trai tao... Con của tiện nhân sinh ra cũng chỉ là đồ ti tiện mà thôi, mày còn vọng tưởng tới việc bước chân vào nhà Hạ Lan của chúng tao... mày..."
Lý Tĩnh Di nhếch miệng: "Chị, chuyện này sợ rằng không được rồi. Em với Tiểu Hiên đã chuyển vào nhà Hạ Lan sống, hơn nữa... cũng sẽ không đi đâu. Ngược lại là chị đấy, em sợ chị không thể sống ở trong nhà được nữa. Dù sao chúng em cũng chuyển vào rồi, nhiều người như thế, chật chội lắm, thế nên đành phiền chị... chuyển ra ngoài thì tốt hơn. Tiểu Hiên còn nhỏ, không thể để nó chịu ủy khuất được. Em tin là chị sẽ hiểu, có phải không?"
"Mày là con hồ ly tinh lẳng lơ, chỉ dựa vào mày mà đòi đấu với tao sao? Mày có tin tao sẽ khiến mày và thằng con tạp chủng kia của mày chết cũng không biết tại sao mình chết không?" Hạ Lan phu nhân nằm đó bất động, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghĩ cách để giết Lý Tĩnh Di và thằng con tạp chủng của cô ta rồi. Bà ta thật sự hối hận, tại sao không sớm ra tay hơn một chút, sao không sớm giết chết bọn họ đi cho rồi?
Lý Tĩnh Di mỉm cười: "Trước đây chắc chắn là không được, nhưng giờ... Minh Đức đã đứng về phía em rồi, chị à, chị... chị nên biết điều một chút thì tốt hơn. Nếu không, em mà không vui, em sẽ bảo Minh Đức cắt luôn cả tiền sinh hoạt phí của chị đấy..."
Một con tiểu tam lại nói với vợ cả của người ta là: bà đừng có ngang tàng quá, bà mà còn bướng nữa tôi sẽ cắt luôn lương thực của bà đấy!
Một câu này thôi cũng đủ để khiến cho vợ cả - Hạ Lan phu nhân tức tối đến thế nào.
Hạ Lan phu nhân sớm đã bị cảnh sát làm cho mất hết lí trí rồi, giờ Lý Tĩnh Di lại chen chân tới đây, căn bản không hề cho Hạ Lan phu nhân thời gian để bình tĩnh lại. Bà ta nghe thấy vậy tức đến nỗi không thốt ra nổi lời nào nữa, hai cánh tay quên cả đau, xoảng một tiếng, bà ta đẩy hết canh gà trên bàn xuống đất, nước canh bắn hết lên đùi Lý Tĩnh Di.
Sau đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lý Tính Di giống như bình sứ bị đập vỡ, lập tức ngã xuống đất, cúi đầu, lặng lẽ khóc.