Thấy màn này, Hạ Lan phu nhân liền giật mình, bà ta biết có gì đó không ổn.
Ngay sau đó, Hạ Lan Minh Đức bước vào, thấy Lý Tĩnh Di đang co quắp dưới đất, cả người chật vật, cúi đầu khóc nức nở, hai vai co rúm lại, tay phải còn đang ôm lấy cánh tay trái, hơn nữa, trên cánh tay trái đang bị sưng đỏ cả một mảng lớn. Vừa thấy vậy, ông ta liền biết chuyện gì đã xảy ra.
Lại nhìn Trương Thanh Nhã, Hạ Lan Minh Đức lập tức nghĩ tới thảo nguyên trên đầu mình, một vầng sáng xanh chiếu khắp người, nỗi nhục nhã ngày hôm qua lại hiển hiện ngay trước mắt.
Hạ Lan Minh Đức còn chưa kịp lên cơn điên, Trương Thanh Nhã đã hét lên: "Hạ Lan Minh Đức, con tiện nhân kia là thế nào? Không ngờ ông dám cho nó vào sống tại Hạ Lan gia, lại còn cả thằng tạp chủng kia nữa, rốt cuộc ông muốn làm gì? Hạ Lan Minh Đức, ông có còn là người không, sao ông có thể làm ra chuyện như vậy được hả? Thằng con tạp chủng do con tiện nhân này sinh ra mà cũng có thể bì được với Phương Niên sao?"
Hạ Lan Minh Đức bị chọc tức đến bật cười. Ông ta cảm thấy thật nực cười. Rốt cuộc Trương Thanh Nhã lấy đâu ra tự tin mà cho rằng sau khi bà ta đã trồng cả một vùng thảo nguyên trên đầu ông ta mà còn dám tùy tiện như vậy chứ? Con mẹ nó lại còn gọi người khác là tiện nhân mà không biết ngượng mồm, Tĩnh Di là tiện nhân thì bà ta là cái gì?
Hạ Lan Minh Đức cười lạnh: "Tôi có làm thế nào cũng đâu thể bằng bà. Bà làm ra những chuyện xấu xa, dơ bẩn đó mà còn muốn diễu võ dương oai trong nhà Hạ Lan của tôi được sao? Bà cảm thấy chuyện này có khả năng không? Bà thật sự cho rằng tôi sẽ tha thứ cho bà chắc? Cô ấy là tiểu tam, cô ấy không xứng gả cho tôi, nhưng bà... càng không xứng, bà còn không bằng cả một con tiện nhân."
Giờ Trương Thanh Nhã mới hiểu, tất cả những chuyện Lý Tĩnh Di làm đều có sự đồng ý của Hạ Lan Minh Đức!
Ông ta muốn... xuống tay với bà sao?
Ông ta không thể tha thứ cho bà, vậy bà ta càng phải quay trở về giống như trước kia.
Trương Thanh Nhã cảm thấy hoảng loạn, địa vị của bà ta... địa vị Hạ Lan phu nhân của bà ta thật sự bị lung lay rồi à?
Bà ta nghiến răng nhìn con đàn bà kia, dù có thế nào bà ta cũng nhất quyết không thể để Hạ Lan Minh Đức nghĩ tới việc ly hôn được, bà ta nhất định phải nắm chắc trong tay tất cả những kế sách khó khăn lắm mới nghĩ ra kia.
Chưa đợi bà ta nói hết, Lý Tĩnh Di đã ngẩng lên, nước mắt giàn giụa: "Minh Đức... Là do em muốn tới thăm chị Trương, anh đừng giận... Quả thật em không nên đến đây, về em sẽ thu xếp đồ đạc rời khỏi đó, em sẽ không làm khó anh đâu, anh đừng tức giận mà."
Trương Thanh Nhã nghe xong liền lên cơn, mẹ nó, cái gì vậy, giờ chẳng lẽ lại để nó chiếm hết phần tốt sao?
"Con đĩ thối tha kia, mày thử nói thêm câu nào nữa xem, trước mặt tao mà mày dám giở cái trò này ra à, tao lột da mày bây giờ..."
Trương Thanh Nhã quên mất rằng hai tay của mình giờ một tay bị đứt, một tay thì gãy xương, bà ta giãy giụa muốn lột da một người phụ nữ nhưng lại quên mất vết thương trên người mình, vừa động một cái, cả người rơi xuống, cánh tay phải liền chạm đất.
Trong viện truyền ra tiếng kê thảm thiết như heo bị chọc tiết.
"A..."
Lý Tĩnh Di vừa đứng dậy, thấy Trương Thanh Nhã ngã xuống trước mặt mình, hoảng sợ muốn tránh đi, nhưng càng tránh càng gấp, lại bị trơn, thế là lại đập lên người Trương Thanh Nhã thêm vố nữa.
Mông ngồi bệt xuống người Trương Thanh Nhã, khiến bà ta đau run rẩy cả người, mẹ nó chứ, bà ta như nghe thấy cả tiếng xương mình bị gãy.
Lý Tĩnh Di vội vàng muốn đứng dậy, càng gấp chân càng trơn, ở dưới đất thì toàn canh gà, khiến cô ta ngã xuống tới mấy lần nữa: "Chị Trương, thật sự rất xin lỗi, chị không sao chứ?"
"Tiện... nhân!"
Trương Thanh Nhã chửi được hai chữ nhưng cổ bà ta bị lệch liền ngất đi, khóe miệng Lý Tĩnh Di nhếch lên một nụ cười châm biếm.