u Hí chép miệng: "Mẹ, mẹ xem mẹ nói kìa, con là hạng người đó à? Con là con không ăn cỏ gần hang đâu nhé? Mẹ đừng có nhìn con trai mẹ bằng ánh mắt đấy."
Du phu nhân nói thấm thía: "Nếu con biết tranh giành một chút thì mẹ cũng không đến nỗi phải nói như vậy. Những đứa phụ nữ không đứng đắn con quen bên ngoài giờ cũng nên cắt đứt rồi, con không còn nhỏ nữa, không thể chơi mãi như thế được, cũng phải dồn tâm sức lên những chuyện đứng đắn chứ."
Du Hí lườm một cái: "Mẹ, những chuyện con làm đều là những chuyện nghiêm chỉnh đấy."
"Cả ngày chỉ biết lăn lộn với những minh tinh không ra gì, đây là chuyện nghiêm chỉnh à?"
Du Hí bực mình nói: "Mẹ, giờ đang là thời đại toàn dân giải trí, con đầu tư vào quay phim, làm công ty truyền thông thì không được à? Chẳng lẽ cứ phải như mọi người thì mới được? Con thích nghề này thì con làm nghề này, chẳng phải con vẫn kiếm được tiền sao?"
"Vừa xong gọi điện cho ai?"
"Chỉ là một người bạn thôi."
Du phu nhân bình tĩnh nói: "Yến Thanh Ti..."
Du Hí thở dài: "Mẹ, mẹ đừng có nghe trộm điện thoại của con như thế, không phải cô ấy."
Du phu nhân quay lưng đi lấy một tấm ga giường, thay cho Du Hí, bà nói: "Mẹ biết không phải là cô ta, có điều, nhân phẩm của người phụ nữ này không tốt, con tránh xa cô ta ra."
Du Hí bực bội gật đầu: "Biết rồi, biết rồi, mẹ yên tâm, con có chơi đùa với ai cũng sẽ không động tới cô ấy đâu."
Du phu nhân ngoảnh lại, bà tò mò hỏi: "Tại sao?"
Du Hí mặt mày đau khổ: "Vì con chơi không nổi... Phải rồi, mẹ à, đầu con đau quá, con muốn nghỉ ngơi, mẹ không phải bận tâm về con nữa đâu. Bà nội làm đại thọ cũng còn nhiều việc bận lắm, mẹ đi làm việc đi."
Đó là người phụ nữ của chú hai đấy, người ta có chống lưng rồi, tất nhiên là chơi không nổi chứ sao.
Nhạc phu nhân thở dài: "Vậy con chú ý nghỉ ngơi đi, gần đây đừng có ra ngoài gây chuyện nữa."
"Mẹ, con thế này có gây chuyện nổi không?" Du Hí thật sự cũng muốn tìm vài cô gái rồi quậy một trận ra trò đấy, nhưng nếu thân thể anh ta tốt thì cũng sẽ đến nỗi sốt ruột như thế.
Du phu nhân cười cười: "Con biết là tốt rồi, cũng nên hiểu chuyện rồi. Mẹ đã lớn tuổi, con cứ không hiểu chuyện như vậy mãi, sau này mẹ còn trông mong được vào ai nữa?"
Du Hí cảm thấy mẹ mình đã nghĩ quá nhiều, "Mẹ, mẹ là đại phu nhân của Du gia, lại có bà ngoại là chỗ dựa, ai mà dám động vào mẹ chứ?"
Du phu nhân cười cười, bà hỏi: "Phải rồi, sợi dây chuyền đó... con có từng cho người khác xem không?"
Du Hí hỏi: "Mẹ... người khác là ai?"
"Không sao, con chỉ cần nhớ sợi dây chuyền đó rất quan trọng là được rồi."
Du Hí gật đầu: "Con vẫn luôn nhớ mà."
"15 tháng 8 năm nay con về nhà ngoại với mẹ nhé."
"Được, con nhớ rồi."
Sau khi Du phu nhân ra ngoài, Du Hí sờ sợ dây chuyền, im lặng hồi lâu.
Nếu chỉ có một người hỏi tới sợi dây chuyền này thì có nghĩa là ngoài ý muốn, vậy hai người hỏi chẳng phải trùng hợp quá sao? Sợi dây này... rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?
Còn cả Yến Thanh Ti nữa, cô ta có liên quan gì với sợi dây chuyền này?
...
Du Dực ra khỏi nhà chưa lâu đã nhận được điện thoại của Tô Trảm.
Tô Trảm nói với Du Dực: "Chuyện lần trước ông nhờ tôi tra, cũng tra ra tương đối rồi, có điều sẽ phải khiến ông thất vọng vì cũng không tìm ra được nhiều manh mối có ích. Thời gian cũng lâu quá, hơn bốn mươi năm rồi, rất khó để điều tra rõ ràng. Chỉ có thể tra ra Nhiếp Thu Sính năm ấy bị người ta lừa bán, chuyển rất nhiều nơi, qua tay rất nhiều người, cũng không biết đã qua tay bao nhiêu người mới được một đôi vợ chồng già họ Nhiếp nhận nuôi, giờ rất khó tra ra bà ấy là người ở đâu, bị bắt cóc từ chỗ nào. Thật xin lỗi, không giúp được gì cho ông rồi."