"Còn nữa... Hôm qua tôi đã quét dọn nhà cửa, thông gió cho anh ấy rồi... Vậy anh hỏi lại anh ấy một lần, anh ấy chắc chắn không gặp tôi à, ngày mai tôi đi mất rồi?"
Cảnh sát chuyển lời tới Diệp Thiều quang, kết quả anh chỉ nói một câu.
"Đi thì đi, cũng đâu phải đi rồi không về nữa."
Cảnh sát đặt đồ xuống: "Con người cậu thật là, một cô gái xinh đẹp như vậy, hết lần này tới lần khác tới thăm cậu, cậu lại có thái độ này. Cậu nói xem, cậu mà cứ thế này, sau này ra rồi cũng khó tìm được vợ lắm đấy."
Diệp Thiều Quang không nói gì, anh liếc nhìn những thứ Quý Miên Miên mua cho mình.
Đa số là đồ ăn vặt của lũ trẻ con, anh bĩu môi, nào là khoai tây chiên, bánh bích quy, sô cô la, tất cả đều là những thứ mà Quý Miên Miên thích ăn. Cô tưởng rằng những thứ cô thích thì anh cũng sẽ thích, thật ra thường ngày anh mua những thứ này không phải đều chỉ vì cô thôi sao, còn anh thật sự không thích chút nào cả.
Tuy anh rất ghét những thứ này, nhưng Diệp Thiều Quang vẫn nhếch mép cười, lúc này tâm trạng anh tốt lắm.
Quý Miên Miên là người luôn giữ đồ ăn, không bao giờ chịu nhường người khác, nhưng không ngờ cô lại mang những thứ mình thích đến đây. Có thể thấy, đối với cô mà nói, Diệp Thiều Quang không phải là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Biết được chuyện này, Diệp Thiều Quang cảm thấy trong lòng anh như đang có một đàn bướm đang tung bay nhảy múa.
Cảnh sát hỏi: "Không gặp thật à?"
Diệp Thiều Quang bóc một gói khoai chiên ra, bẻ một miếng cho vào miệng, cắn rộp một tiếng: "Không gặp đâu, bảo cô ấy đợi tôi ra đi."
"Vậy được!"
Cảnh sát rời khỏi đó, Diệp Thiều Quang móc hết những thứ Quý Miên Miên mang tới ra, lúc nhìn thấy quần lót... anh bỗng không biết nên dùng vẻ mặt gì để nhìn nó nữa.
...
Sau hai tiếng bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay Tô Thành.
Đây là lần đầu tiên Yến Thanh Ti đến thành phố này, trong lúc máy bay hạ cánh, cô nhìn từ cửa sổ xuống, một thành phố lạ lẫm nhưng lại đẹp không tưởng.
Thời cổ, Giang Nam đẹp đến bao nhiêu, có bao nhiêu thi từ đã từng khen ngợi thì thành phố này cũng đẹp như vậy, đại khái chỉ có những người tới đây mới biết được.
Nhưng Yến Thanh Ti lại không có tâm trạng để nghĩ xem nó đẹp đến thế nào, cô chỉ thấy căng thẳng.
Cô không biết tại sao Tô lão thái thái tự nhiên lại muốn gặp cô,
Là vì nghĩ thông rồi sao?
Chắc không phải đâu, chuyện lần trước cũng qua bao ngày rồi, không có lí nào nói bỗng nhiên lại nghĩ thông được? Hơn nữa, dựa vào quá trình đôi vợ chồng già họ Tô kia ghét cô, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận dễ dàng thế được.
Bỗng tay Yến Thanh Ti được nắm lấy: "Nghĩ gì đây, xuống máy bay rồi."
Yến Thanh Ti ngẩng lên cười: "Không có gì, đi thôi."
"Đừng căng thẳng... Nếu họ thật sự có định kiến với em, anh sẽ không để em sống tại Tô gia đâu." Nhạc Thính Phong biết Yến Thanh Ti đang nghĩ gì trong lòng.
"Ừm."
Nếu như đây không phải là người thân của Nhạc Thính Phong, cô tuyệt đối sẽ không lo lắng tới vậy.
Nhạc phu nhân xoa đầu Yến Thanh Ti: "Đừng lo, có bác ở đây, bà ngoại con là một người nói năng chua ngoa nhưng rất mềm yếu, thật ra là một người rất tốt, chỉ là bà chưa quen thôi. Đợi khi hiểu rõ nhau rồi, bà sẽ biết con là một cô gái tốt đến thế nào."
Yến Thanh Ti gật đầu, cô nghĩ: Chắc chỉ có mình bác nghĩ con là một cô gái rất tốt thôi.
Yến Thanh Ti đội mũ, đeo kính xuống máy bay.
Lúc ở lối ra sân bay, cô thấy Tô Tiểu Tam và Tô Tiểu Lục tới đón.
Sau khi Tô Tiểu Lục gọi một tiếng “cô”, anh còn vẫy tay nhiệt tình với Yến Thanh Ti: "Chị dâu, lại gặp rồi."
Yến Thanh Ti gật đầu.
Tô Tiểu Tam nói: "Cô à, mọi người đi đường vất vả rồi, mau lên xe đi, ông bà nội đã đã gọi mấy cuộc điện thoại hỏi mọi người đã tới chưa rồi đấy."