Anh ta cười thân thiện với Yến Thanh Ti một cái, Yến Thanh Ti hời hợt gật đầu.
Tô Tiểu Tam sờ sờ mũi, nhớ tới những gì trước đây anh nói với Yến Thanh Ti thì trong lòng cũng thấy không được tự nhiên, nếu không phải da mặt đủ dầy thì giờ đây mặt anh ta đã đỏ rần.
May mắn Yến Thanh Ti đang đeo kính, nếu không anh cũng chẳng dám nhìn vào ánh mắt của cô.
Tô Tiểu Lục cười hì hì nói: "Cô, anh họ, chị dâu, lên xe thôi..."
Sau khi lên xe, Tô Tiểu Lục bắt đầu nói chuyện phiếm với Yến Thanh Ti về những món ăn đặc sản của Tô Thành: "Chị dâu, chị có thời gian thì em đưa chị đi chơi..."
Tô Tiểu Lục lập tức cứng miệng, được rồi, là cậu quên béng mất chính chủ còn đang ở đây.
Nhạc phu nhân không nhịn được, hỏi: "Tiểu Lục, gần đây ông bà nội nghĩ thông suốt rồi sao?"
Tô Tiểu Lục nói: "Thì tối thứ sáu mới xem show của chị dâu xong, có thể họ cảm thấy chị dâu thật ra cũng tốt, không giống mấy lời đồn đại cho nên... nghĩ thông suốt rồi đi."
Nhạc phu nhân sờ cằm: "Ra là như vậy!"
...
Đến Tô gia, Yến Thanh Ti cũng coi như đã có chuẩn bị nhưng vẫn không nhịn được mà hít vào một hơi.
Trước kia, cô chỉ cảm thấy Nhạc Thính Phong có tiền, làm cái gì cũng thích vung tiền ra trước, cái tính thổ hào không lệch đi đâu được. Nhưng mà bây giờ, đến nhà của Tô gia, cô mới nhận thấy cái gì mới đúng là... hào.
Y như kiến trúc khu vườn cổ xưa nhất ở Tô Thành mà báo đài hay nhắc tới.
Sau khi đi vào, âm thanh đầu tiên mà Yến Thanh Ti nghe thấy chính là tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót, nhiệt độ nơi đây thấp hơn một chút so với bên ngoài, không khí hình như cũng thoáng đãng hơn rất nhiều.
Tô Tiểu Lục từ xa gọi: "Ông nội, bà nội, cô với chị dâu tới rồi."
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật một cái, con hàng này thật đáng đánh, hoàn toàn quên béng anh luôn rồi.
Tô lão thái cùng Tô lão gia nghe được tiếng của Tô Tiểu Lục thì bước nhanh ra, hai người liếc mắt một cái đã nhìn thấy Yến Thanh Ti.
Tô lão thái bấm vào cánh tay bạn già: "Ông xem, đến, đến... ông nói xem tại sao đột nhiên tôi lại hồi hộp như vậy chứ?"
Tô lão gia nâng tay đẩy bộ kính lão, mắt kính vẫn nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti.
Cánh tay bị bạn già bóp đau, Tô lão gia nói: "Bà nhẹ tay một chút, nhẹ một chút... thịt trên tay tôi đều bị bà bóp rơi hết rồi, tôi thấy rồi, người tới rồi..."
Nhạc phu nhân giống như một cô gái nhỏ, vội vàng chạy tới: "Ba, mẹ, con tới rồi."
"Ừ... ừ... rồi, về rồi..."
Lần đầu tiên, sự chú ý của Tô lão phu nhân không đặt trên con gái, ánh mắt của cụ vẫn dừng trên người Yến Thanh Ti.
Chờ Yến Thanh Ti theo Nhạc Thính Phong đi tới đứng trước hai người, cô đột nhiên mới nhớ ra còn chưa tháo mắt kính, vội vội vàng vàng tháo mắt kính ra, cởi mũ xuống, để lộ khuôn mặt mình.
Hai ông bà nhà họ Tô hơi kinh hãi một chút, nhìn thấy trong ti vi là một chuyện, mà chân chính nhìn người thật lại là một chuyện khác.
Nhạc Thính Phong ôm bả vai Yến Thanh Ti nói: "Ông ngoại, bà ngoại, đây là bạn gái của con."
Yến Thanh Ti bị hai ông bà nhìn chằm chằm thì có chút không được tự nhiên, cô hắng giọng nói: "Tô lão phu nhân, Tô lão tiên sinh, con là..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Tô lão thái kéo tay "Con... chính là Yến Thanh Ti?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Dạ... đúng con ạ..."
Tô lão thái thái bất thình lình nâng tay lên bóp mặt Yến Thanh Ti một cái, sau đó quay đầu nói với bạn già: "Ông coi này, là thật, còn sống... ông nhìn xem... Vậy ông có thấy giống không... giống nhau như đúc... người thật còn giống hơn trong tivi."