Hạ An Lan ra ngoài mang theo rất nhiều người, nào là vệ sĩ cùng các thư kí sự vụ, ông còn đặc biệt lôi cả Tiểu Lâm theo để chăm sóc cho Yến Thanh Ti, thế là cũng kín đến cả nửa cái máy bay.
Yến Thanh Ti thấy đám người đó không thể không cảm thán một câu: Làm nhân vật lớn cũng chẳng dễ dàng gì, ra ngoài thôi mà cũng phải ra quân ồ ạt đến vậy.
Sau khi máy bay cất cánh, Yến Thanh Ti thấy Hạ An Lan vẫn không thể nghỉ ngơi, công việc cứ ùn ùn kéo tới, cảm giác ngay đến thời gian uống một ngụm nước cũng chẳng có.
Yến Thanh Ti nhịn không được lại nghĩ, đây chính là cuộc sống thường ngày của bác cô sao? Ngày nào cũng vậy, đơn điệu, nặng nề, rườm rà, có khi nào bác cảm thấy rất ngột ngạt và buồn bực không?
Máy bay xuyên vào tầng mây, Yến Thanh Ti nhìn ra ngoài. Hai ngày nay, tâm trạng cô tựa như phiêu theo những tầng mây này, tới giờ vẫn chưa tìm được chỗ đặt chân. Trước đây cô luôn nghĩ, chỉ cần báo thù rồi, chỉ cần tra ra được thân thế của mẹ là cô có thể buông xuôi hết mọi thứ. Nhưng giờ thân thế đã được làm rõ, vậy mà lòng Yến Thanh Ti vẫn không dám bình lặng trở lại.
Thân thế này đúng thật là một tin quá shock, Yến Thanh Ti lẳng lặng thở dài, giờ cô càng không thể buông xuôi được, ngược lại cô càng không biết nên đi thế nào với con đường sau này nữa, vì hiện tại cô không nhìn rõ được trước mắt là gì nữa rồi. Hoặc có lẽ đợi chuyện này kết thúc, cô phải một mình bình tĩnh lại vài hôm, phải suy nghĩ cẩn thận lại mới được.
Một tiếng sau, Hạ An Lan rốt cuộc cũng ngừng lại một lúc. Ông bỗng nhớ tới Yến Thanh Ti, ngoảnh đầu nhìn cô, thấy cô đang chống cằm nhìn ra bên ngoài không chớp mắt, không có tiêu cự, không biết tâm trạng đang treo ở phương trời nào rồi?
Hạ An Lan hỏi: "Có phải thấy nhàm chán lắm không? Bác cứ bận lên một cái là quên mất, con muốn đọc sách, nghịch điện thoại hay chơi ipad? Muốn ăn gì không? Để bác bảo tiếp viên mang tới cho con nhé?"
Yến Thanh Ti định thần lại, cô lắc đầu: "Không cần đâu, cũng không có gì hay. Con hơi mệt, con... chắc con ngủ một lúc đây..."
"Được, thế con ngủ trước đi. Hôm nay con dậy sớm quá, còn hơn một tiếng nữa mới tới, con ngủ thêm đi."
Ông thấy Yến Thanh Ti đang nhìn ông, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Yến Thanh Ti gật đầu, Hạ An Lan nhìn thư kí, anh vội vàng bảo tiếp viên hàng không mang tới một tấm chăn.
Hạ An Lan nhận lấy, ông đắp thẳng luôn lên người Yến Thanh Ti, rất nhanh rất thuần thục, còn chưa đợi cô nói gì đã đắp xong rồi.
Hạ An Lan vuốt nhẹ mái tóc Yến Thanh Ti: "Nhắm mắt vào ngủ đi."
Yến Thanh Ti nuốt nước miếng, giọng của bác... hay quá.
Hạ An Lan tiếp tục làm việc, có người tới, ông còn chưa đợi người đó nói gì đã nhấc tay lên, người kia vừa thấy Yến Thanh Ti lập tức im miệng, đè thấp thật thấp giọng xuống.
Lúc nghỉ ngơi, Hạ An Lan quay ra nhìn xem Yến Thanh Ti ngủ thế nào, kết quả quay ra thì thấy chăn đã đắp lên tận mũi, chỉ lộ ra đôi mắt, đôi mắt to tròn đang nhìn ông, như một chú chuột đồng, đôi mắt đen nháy, trong sạch không chút tạp trần, đó là một đôi mắt rất đẹp.
Yến Thanh Ti nhất thời cảm thấy lúng túng, cô vội vàng nhắm mắt, nhưng không kịp nữa, cô cười ha ha, "Bác..."
Hạ An Lan mềm lòng, "Sao còn chưa ngủ, có phải ồn quá không?"
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không... chỉ là... hình như không ngủ được thôi ạ..."
Có quá nhiều chuyện xảy ra trong hai ngày nay, khiến tâm trạng cô không thể nào bình tĩnh lại, lúc nhắm mắt, trong đầu lúc nào cũng nghe thấy những âm thanh rối loạn.
"Có phải con thấy chán lắm không?"
Yến Thanh Ti chần chừ rồi gật đầu: "Có một chút, bác... ngày nào bác cũng đều như vậy sao?"