"Không!" Tử Khâm đáp lại, tôi ngạc nhiên trước câu trả lời đó. Từ xưa tới nay cậu ấy không phải kiểu người làm theo ý muốn của người khác cơ mà?
Đang phân vân không hiểu, Tử Khâm lại tiếp tục: "Lần này phải đối phó triệt để với bố mẹ mình, cậu tìm cho mình một người đàn ông đi!"
Nghe xong tôi liền cười ra mặt, mừng muốn rớt cả nước mắt: "Cưng ơi, cuối cùng cậu cũng thông não muốn tìm bạn trai rồi à?"
Còn chẳng vui mừng được bao lâu, tiếng đập "bốp" một phát vào mặt tôi khi câu nói tiếp theo từ chính miệng Tử Khâm phát ra: "Cưng bị điên hả? Kiếm đàn ông để giả làm bạn trai đối phó với bố mẹ mình!"
Tôi bĩu môi, chán nản nhìn cô bạn thân dù đã 26 tuổi đầu nhưng vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai của mình rồi hỏi: "Vậy cậu thích người như thế nào? Nói mới nhớ, từ hồi đi học cậu đã chẳng thích ai hay ưa cái gì cả, rốt cuộc thì người như nào mới khiến cậu để ý?"
Tử Khâm suy nghĩ một hồi, lưỡng lự mãi mới nói: "Tớ... thích... Hừm... Tớ thích kiểu người như... anh cậu vậy đó!"
Tay tôi cứng đờ, dừng việc khuấy nước rồi ngước mắt lên nhìn cô bạn thân vừa phun ra lời khiến tôi phải hóa đá.
"Tất nhiên là tớ thí..." Tử Khâm bật cười, tỏ vẻ ngại ngùng rồi bỗng load được não nên lập tức dừng ngay lời nói lại, mắt đưa lên nhìn chằm chằm tôi rồi liếc nhanh sang bức tường bên cạnh.
Vậy là... cô bạn thân mười mấy năm chơi chung lại đi thích ông anh trai cóc ghẻ của mình?
Có điên không vậy?
Đầu tôi tá hỏa, đứng bật dậy theo bản năng mà to tiếng: "Không phải chứ Vương Tử Khâm? Cậu thích ai không thích, yêu ai không yêu lại đi có tình cảm với anh trai mình?"
Tử Khâm đứng phắt lên, nghiêng người đưa tay ra che miệng tôi lại, còn không quên "suỵt suỵt" vài tiếng. Tức tối, tôi gạt tay Tử Khâm ra rồi bực dọc ngồi bịch xuống ghế, khoanh tay lại mà mắt không nhìn cô bạn thân lấy một cái.
"Bao lâu rồi?" Giọng tôi bình tĩnh trở lại, có chút xa cách nhưng rất quan tâm hỏi Tử Khâm.
Tử Khâm cũng ngượng ngùng vì bị tôi phát hiện ra bí mật, ngón tay bấu vào nhau mà trả lời: "Hừm... Giữa năm cấp ba!"
Tôi bất ngờ, quay mặt sang nhìn cậu ấy: "Lớp 11? Đã 9 năm rồi cơ á?"
Tử Khâm không nói gì, chỉ gật đầu một cái. Tôi thở dài, vò đầu khiến tóc rối tung rối mù cả lên.
"Tớ nói cậu... cậu thích ai cũng được, sao lại đi thích ông anh trai tớ? Còn đúng cái người tớ ghét nhất nữa, sao tớ yên tâm đem bạn thân mình giao vào trong tay ổng?"
Thấy tôi bực dọc, Tử Khâm liền đứng dậy, đi lại ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, tay cậu ấy khẽ nắm lấy tay tôi mà dỗ dành: "Cậu đừng giận, tớ cũng đâu ngờ là tớ lại thích anh cậu..."
Tuy tôi giận dỗi nhưng vẫn quan tâm đến cô bạn thân này, nếu thật sự muốn tôi nói ra lời đúng với lòng thì ông anh mất nết nhà tôi còn không xứng với một ngón tay của Tử Khâm nữa.
"Vậy cậu nói với Mộc Cảnh Trì chưa?" Tôi hỏi.
Tử Khâm lắc đầu, nhìn cậu ấy ngồi xổm nãy giờ như vậy tôi liền huơ tay: "Cậu qua kia ngồi đi!"
Tử Khâm đứng dậy, đi lại chỗ cũ rồi ngồi xuống, mắt vẫn còn nhìn tôi: "Tớ biết cậu thấy anh cậu không xứng với tớ, nhưng tớ lại cảm thấy anh ấy rất tốt...!"
"Tốt cái gì mà tốt?" Còn không đợi Tử Khâm nói xong, tôi đã tức giận chen ngang.
Cô bạn thân im bặt, chẳng dám hó hé gì nữa. Bầu không khí trong quán cà phê cũng trở nên tĩnh lặng hơn, chỉ một lúc sau bỗng có một giọng đàn ông khiến tôi nghe rất quen tai cất lên.
"Vương tiểu thư? Trùng hợp quá!"
Là đang gọi Tử Khâm sao? Giọng nói phát ra từ ngay trước mặt.
Cái giọng này sao quen thế nhỉ?
Mình đã nghe ở đâu rồi thì phải?
Tử Khâm và tôi cùng nhìn qua, vừa mới trông thấy tôi đã ngạc nhiên đến nổi mắt trợn tròn lên. Người đàn ông trước mặt tôi bây giờ đây chính là cái người tôi đi xem mắt thay cho Tử Khâm lần trước. Nhìn dáng người gầy gò xanh xao, khuôn mặt hơi hốc hác là tôi nhận ra được ngay.
"Xin lỗi, anh biết tôi sao?" Tử Khâm lên tiếng hỏi.
Tôi giật mình, ánh mắt đang né tránh người đàn ông thì đứng bật dậy huơ tay loạn xạ ra hiệu cho Tử Khâm.
"À không, tôi đang nói Vương tiểu thư đây cơ!" Người đàn ông lịch sự cười cho có lệ rồi quay mặt qua nhìn tôi mà bắt chuyện: "Vương tiểu thư, cũng mấy tháng rồi không gặp lại nhỉ?"
Tôi chỉ cười gượng, trên trán đổ đầy mồ hồi: "À... Vâng!"
Tử Khâm khó hiểu, nhíu mày hỏi: "Anh nói gì vậy? Tôi mới là Vương Tử Khâm cơ mà?"
Chỉ vì hồi còn đi học, mỗi lần đi muộn là tôi hay dùng tên của cô bạn này để báo cáo vào sổ trực nên Tử Khâm vẫn còn nhạy cảm với chuyện đó. Đôi mắt cậu ấy bây giờ còn ngờ vực nhìn tôi, chẳng lẽ tôi lại mượn cái tên "Vương Tử Khâm" để làm chuyện gì đó không chính đáng à?
Tôi bất lực, chỉ biết huơ tay mãi mà Tử Khâm vẫn không hiểu ra được ý. Người đàn ông nghe thế liền thay đổi sắc mặt, nghi ngờ hỏi:
"Vậy... cô gái này tên là gì?"
"Mộc Doãn!" Tử Khâm dứt khoát trả lời.
Sao tôi lại có một cô bạn đến cả ý của bạn thân mình là gì còn không hiểu ra cơ chứ?