Hơi thở của hắn như bị trì trệ, hồi hộp. Hắn bất giác lo lắng đủ điều. Tự trách, có phải do hắn gây phiền phức thái quá nên khiến nó muốn rời đi?
“Tôi sẽ sống cũng với cô ở thành phố khác nên sẽ phải chuyển trường”
Nó nói lí do.
Ra là không phải vì hắn.
“Vậy, tôi cũng sẽ chuyển trường”
“Hả? Cậu bị ngu à? Cậu chuyển làm gì?”
“Đương nhiên để học cùng cậu rồi”
Nghe như thả thính ấy!
“Giàu quá ha!!”
“Ừ, nhà tôi giàu mà”
Nó hết cãi. Đúng vậy, họ của nhân vật phản diện được mặc định cho sự giàu có tài phú nhưng khi bị nam chính nhắm tới thì mới bị suy tàn.
…****************…
Ở một góc nào đó.
“Chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Đã xong hết rồi đại ca, bọn này thuộc nội dung chương trình luôn rồi. Nếu đại ca quên bọn này không ngại nhắc đâu”
Bọn bạn hay chơi cùng hắn đùa vui. “Lớp trường ổn chứ?”
Hắn nhìn Khánh Vân.
“Tôi biết phải làm gì, không cần lo”
“Cảm ơn”
“Hì hì!” Hai cậu thành đôi tôi cũng như được toại nguyện. Thuyền tôi đẩy thành công!
…****************…
Lớp 12A11.
Nó nhìn chỗ ngồi phía sau. Phản diện đi đâu rồi? Đưa nó đến cái thì kêu có việc rồi bảo nó nên lớp trước. Từ đó tới giờ mất hút!
“Huỳnh Như, có thông báo điểm rồi, đi xem không?”
Khánh Vân đứng ngoài cửa lớp gọi.
“Đi”
Có điểm rồi! Nó có chút hồi hộp. Sao hệ thống chưa có tin tức gì nhỉ? Nhiệm vụ hoàn toàn hay chưa?
Bảng vinh danh.
“Làm ơn tránh đường”
Khánh Vân nhanh nhẹn dọn đường, kéo nó xuyên qua đám đông bu đầy trước bảng. Thình thịch… Nó dò tìm tên mình. Lần cuối nó thấy tên Huỳnh Như là ở phía cuối danh sách. Không có! Nó mong đợi kì tích ấy… “Tên cậu đây này”
Khánh Vân chỉ tay. Nhìn theo hướng đó, đúng tên nó rồi.
Huỳnh Như xếp vị trí thứ hai toàn khối, sau cái tên Dung Thịnh quen thuộc…
Tiếng máy móc vang vọng bên tai.
[NHIỆM VỤ THẤT BẠI]
Tiếng ồn ào xung quanh. Nó thấy choáng váng, mịt mù. Ngoảnh đầu, nó thấy hắn cầm theo bó hoa nhỏ đi giữa đám đông thẳng về phía nó đứng.
Hắn dừng lại, miệng mấp máy.
[TÍNH TOÁN SỐ LIỆU TRỪNG PHẠT…] / Tôi thích cậu!
Giọng nói của hắn vang cùng lúc với âm thanh máy móc khiến nó ghê sợ kia.
[ĐANG TÍNH TOÁN SỐ LIỆU TRỪNG PHẠT…] / Cậu làm bạn gái tôi nhé?
Đám đồng cuồng nhiệt cổ vũ, hồ hào “Đồng ý, đồng ý, đồng ý…”. Còn nó đứng bất động, không cảm xúc. Thực tâm, nó đang rất loạn. Có gì đó vui mừng pha trộn gì đó sự căm phẫn. Nó nên làm sao?
“Si, mày đâu rồi? Mày đâu rồi?” Nó truyền âm gọi người bạn đồng hành ràng buộc linh hồn kia.
Hắn chờ đợi, tay đưa ra chạm tay nó. Chát. Nó bỗng phản ứng mạnh, hất phăng tay hắn.
“Tôi, …, cậu!”
Nó ảo não rời khỏi đám đông. Ánh mắt hình trong veo của nó đã vẩn đυ.c, vô cảm. Vì tác dụng của “hình phạt”?
Bỏ hắn một mình đầy tiếc nuối, tuyệt vọng.
Thất bại! / [THẤT BẠI]
Hắn quá vội rồi? Hắn ngước nhìn bảng thành tích. Không phải nó thích người học giỏi sao? Hắn đã đứng nhất với điểm số cao rồi…
Tan học.
“Tôi đưa cậu về, chờ tôi lấy xe, sẽ nhanh thôi”
Hắn dặn dò rồi chạy đi. Nó mặc kệ. Khánh Vân đi cùng cũng buồn vì “thuyền” đẩy không thuận buồm xuôi gió.
“Cậu không chờ à?”
“Ừ”
Đáp qua loa một tiếng, nó bỏ bạn đi trước. Khánh Vân hoang mang. Nó bị sao vậy?
Ánh chiều tà. Những tia nắng sót lại níu những kẽ lá. Gió vẫn thổi cây đung đưa. Người qua kẻ lại như thường ngày. Chán nản! Xa lạ! Một ngày tồi tệ.
“Huỳnh Như, lên xe”
“Tôi không đi với cậu nữa”
Chân cứ bước, miệng nói, nó thơ ơ. Hắn không hiểu. Tại sao? Vì… hắn sai rồi! Đi một bước sai rồi… Đôi mắt hắn tựa như sắp khóc. Hắn không muốn như vậy. Nhìn bóng hình ở phía, hắn muốn vồ lấy, túm thật chặt.
Xe tải lớn. Huỳnh Như. Va chạm! Chuyện gì vừa diễn ra…!? Tất cả, hắn chứng kiến tất cả. Chiếc xe cub đổ. Hắn vụt chạy, bắt lấy ánh sao…