Bức Tường Thành Cuối Cùng Của Nhân Loại

Chương 11: Bên ngoài bức tường thành



Chương 11: Bên ngoài bức tường thành

Sáng hôm sau, ngày 13 tháng 6 năm 2148, khu đóng quân trực thuộc bức tường thành phía Tây Nam.

Khu đóng quân là những căn chung cư lớn xây nối liền với nhau tạo thành hình chữ nhật, và có một sân lớn nằm giữa bốn căn hộ, là sân huấn luyện, tập trung của Cảnh Vệ.

Sở dĩ bọn họ được gọi như vậy, bởi vì nhiệm vụ tối quan trọng mà bọn họ phải làm trong suốt thời gian thuộc Đội Cảnh Vệ là canh gác bức tường thành, bảo vệ người dân sống bên trong.

Sau khi được đưa đến khu đóng quân vào đêm hôm qua, tất cả Cảnh Vệ được phân chia phòng ngủ, cũng như giờ giấc sinh hoạt, huấn luyện theo đội trưởng bất kỳ chỉ đạo.

Bọn họ không có giờ giấc cụ thể sau 12 giờ đêm, nhưng bắt buộc phải có mặt tại sân huấn luyện vào lúc 6 giờ sáng, để tham gia các buổi huấn luyện hoặc nhận nhiệm vụ.

Trần Phương Vọng và những tân binh hôm trước còn là học sinh, nên việc thức dậy trước 6 giờ sáng tương đối đơn giản, chỉ là còn hơi áp lực nên ai nấy đều hiện ra vẻ uể oải.

Khoảng một ngàn người tập hợp tại sân huấn luyện từ sớm, đều mặc cùng loại quân phục, trừ những tân binh cảm thấy mệt mỏi ra, còn lại vẫn đang rất tỉnh táo.

Bọn họ chỉ hơn nhóm người Trần Phương Vọng một tuổi, là khóa Cảnh Vệ gần nhất, điều này khác xa so với những năm trước, vì ít nhiều phải có thêm hai khóa trở lên.

Đương nhiên mọi người điều hiểu lý do, tình hình nhân loại nguy cấp, những Cảnh Vệ khóa trên phải ra ngoài bức tường, nhằm tiếp cận với dị thú và nguy hiểm sớm hơn.

Mà, những Cảnh Vệ khóa trên chỉ quay về một ngày để nhận nhiệm vụ của cấp trên, trong hôm nay sẽ quay trở lại khu đóng quân bên ngoài bức tường.

Đội trưởng Phùng Chí Thanh cùng chín đội trưởng khác đang đứng ở xa phía trước, dường như đã có mặt tại đây trước, đang trao đổi với nhau điều gì đó.

Khoảng năm phút sau, chín đội trưởng gật gật đầu, rồi đi thẳng về khu vực đỗ xe, bắt đầu kiểm tra các thiết bị an toàn trên xe.

Đội trưởng Phùng Chí Thanh tiến tới trước mặt đám Cảnh Vệ, khuôn mặt vẫn nghiêm túc như lần đầu đối mặt với bọn họ.

"Ngoại trừ tân Cảnh Vệ, những người còn lại nhanh chóng di chuyển tới khu đỗ xe, rồi cùng các đội trưởng ra ngoài bức tường."

"Rõ!"

Toàn bộ những Cảnh Vệ khóa trước đều đi về khu đỗ xe, nơi các đội trưởng còn lại đang chờ bọn họ trong xe.

Có lẽ bọn họ biết mình chuẩn bị tiếp tục ra ngoài bức tường thành nên đã thu xếp sẵn mọi thứ, không hề tỏ ra lo lắng chút xíu nào.

Ngày thường Đội Cảnh Vệ không cần hoạt động quá nhiều, chỉ quanh quẩn gần khu vực bức tường thành để đánh quái thăng cấp.

Việc này vừa giúp bọn họ thăng cấp, vừa thăm dò nguy hiểm sắp xảy đến đối với bức tường thành nơi bọn họ canh giữ.

Đội trưởng Phùng Chí Thanh trầm tư một lúc, tâm trạng hơi khó chịu, như thể không muốn nói ra sự tình, lưỡng lự vài lần, rốt cuộc hắn vẫn nói ra tất cả.

"Tôi biết các cô các cậu sẽ rất kinh ngạc khi nghe tôi nói những lời tiếp theo, nhưng đây không phải thời điểm để yếu lòng.

Hôm nay các bạn, những tân Cảnh Vệ sẽ huấn luyện bên ngoài bức tường, thay vì huấn luyện trong khu đóng quân như mọi khi.

Chính xác là, các bạn sẽ chiến đấu với dị thú bên ngoài bức tường thành, dùng điểm kinh nghiệm của chúng thăng cấp cho bản thân.



Dĩ nhiên dị thú đều ở cấp thấp nhất nên các bạn không cần lo lắng quá, chỉ cần tập trung g·iết dị thú và thăng cấp."

Vốn dĩ Cảnh Vệ phải được đào tạo bên trong bức tường thành ít nhất hai đến bốn tuần, sau khoảng thời đó mới muốn làm gì thì làm.

Bọn họ cần được huấn luyện khả năng của một siêu phàm giả trước khi thực hành, đây mới là điều tốt nhất dành cho bọn họ.

Tuy nhiên, thời thế thay đổi rồi, nếu không đối mặt với nguy hiểm ngay từ đầu, thì quá trình phát triển sau này sẽ gặp nhiều trở ngại.

Siêu phàm giả cần phải mạnh hơn ngay từ thời điểm bọn họ thức tỉnh, nỗ lực hết sức, và chấp nhận những thử thách chông gai.

Trần Phương Vọng cảm thấy vô cùng hưng phấn khi nghe đội trưởng Phùng Chí Thanh nói, bản thân hắn cũng cần thông qua chiến đấu để trở nên mạnh hơn.

Thiên phú của hắn đặc biệt, cho nên hắn biết ra ngoài bức tường thành là cơ hội để hắn phát huy tối đa thiên phú mình sở hữu.

"Được rồi, mọi thứ bây giờ giống như một mớ hỗn độn, các người đã chính thức trở thành Cảnh Vệ, nên chuẩn bị sẵn tinh thần đối đầu với dị thú đi.

Tôi sẽ đưa các bạn đến khu vực dị thú cấp thấp, bọn chúng đều mặc định ở cấp 1. Việc còn lại của các bạn rất đơn giản, sử dụng sức mạnh bản thân đang sở hữu và đánh bại bọn chúng.

Nên nhớ, các bạn vẫn đang là siêu phàm giả cấp 1, kinh nghiệm thu được từ dị thú cấp 1 sẽ khá cao. Vì vậy các bạn có thể thăng cấp nhanh hơn, và mọi thứ cũng sẽ diễn ra một cách chậm rãi hơn."

Dứt lời, đội trưởng Phùng Chí Thanh xoay người bước đi, hướng về phía nơi đỗ xe, lúc này các đội trưởng còn lại đã đưa nhóm Cảnh Vệ khóa trên ra ngoài trước.

"Đừng đứng đó ngơ ngác nữa, nhanh chóng di chuyển theo tôi, chậm trễ thời gian chỉ khiến các bạn chịu thiệt thòi thôi.

Trong hôm nay, bằng mọi giá các bạn phải đạt tới tối thiểu cấp độ 10, nếu không sẽ nhận h·ình p·hạt của Đội Cảnh Vệ!"

Đám tân Cảnh Vệ lập tức hiện lên vẻ hoang mang, bọn họ nghĩ ít nhất cũng phải huấn luyện một số kỹ năng phòng vệ, hoặc chiến đấu nâng cao.

Nhưng chưa kịp chuẩn bị gì đã phải ra ngoài bức tường thành, chiến đấu với dị thú, thứ bọn họ chưa từng làm trước đây, nên không khỏi khiến bọn họ lo lắng.

Vả lại, trong ngày hôm nay bọn họ bắt buộc đạt tới cấp độ 10, cũng chẳng biết g·iết bao nhiêu dị thú mới đủ điểm kinh nghiệm thăng tới cấp độ 10.

Chỉ có điều, hiện tại bọn họ không có quyền lựa chọn việc rời đi hay ở lại Đội Cảnh Vệ, nếu dám đào ngũ, dĩ nhiên h·ình p·hạt sẽ cực kỳ khủng kh·iếp.

Mà, dù sao thì việc ra ngoài bức tường thành là điều trước sau gì cũng phải làm, sớm hay muộn đều không quan trọng, quan trọng bản thân có dám đối mặt với nguy hiểm.

Đội trưởng Phùng Chí Thanh nhìn vào đồng hồ đeo tay, rồi hướng ngón tay về phía bên trái, nơi có rất nhiều v·ũ k·hí khác nhau treo trên kệ.

"Thời gian là vàng bạc, các bạn có năm phút để lựa chọn v·ũ k·hí phù hợp với bản thân. Sau năm phút, tất cả phải tập hợp tại khu đỗ xe, trễ một giây cắt giảm khẩu phần ăn!"

"Huh? Cắt giảm khẩu phần ăn? Không được..."

Ngay tức khắc, đám tân Cảnh Vệ chạy tán loạn hết cả lên, dốc hết tốc lực lao nhanh về phía cất giữ v·ũ k·hí, và chỉ mất vài giây để suy nghĩ về v·ũ k·hí phù hợp với mình.

Trần Phương Vọng bình tĩnh lạ thường, chậm rãi di chuyển mà không hề tỏ ra chút lo lắng nào, vừa đi vừa ngẫm nghĩ tới các món v·ũ k·hí.



Trong khi đó, Lâm Đình Thái và Trương Minh Trí lựa chọn cùng loại v·ũ k·hí, chính là dao găm. Về cơ bản thiên phú của bọn họ khác nhau, nhưng cách tiếp cận kẻ thù giống nhau.

Rất nhanh sau đó, Trần Phương Vọng đã chọn được v·ũ k·hí, là một cái khiên và một thanh thái đao (katana) hơi kỳ lạ.

Thông thường, khiên phải đi đôi với trường kiếm hoặc giáo, vì đó là hai v·ũ k·hí hạng nặng, có phạm vi t·ấn c·ông tầm gần và tầm trung.

Mặc dù thái đao t·ấn c·ông tầm gần giống trường kiếm, nhưng nó đòi hỏi tốc độ ra đòn, khả năng kết liễu đối phương nhanh chóng, mà cầm khiên thì chắc chắn rất cồng kềnh.

So với những người còn lại, bọn họ lựa chọn v·ũ k·hí tương đối hợp lý, riêng mỗi Trần Phương Vọng khác biệt, chung quy vấn đề này cũng không to tát mấy.

Đối với siêu phàm giả, v·ũ k·hí là công cụ giúp bọn họ phát huy tối đa sức mạnh, chỉ có chờ xem Trần Phương Vọng sử dụng hai loại v·ũ k·hí đó ra sao mới biết được nó phù hợp hay không.

...

Từ khu đóng quân bên trong bức tường thành di chuyển tới cổng thành mất khoảng hai giờ đồng hồ.

Lúc này, rất nhiều xe chuyên dụng của Đội Cảnh Vệ di chuyển ra ngoài cổng thành trước, đó đều là người đi cùng với chín đội trưởng.

Theo sau bọn họ là nhóm người đội trưởng Phùng Chí Thanh và Trần Phương Vọng, may mắn là không ai bị phạt trong lúc chọn v·ũ k·hí.

Mặt khác, điều đó không giúp bọn họ giảm bớt căng thẳng, tinh thần vẫn đang khá hoang mang, lo sợ không thể hiện tốt trong lần đầu đối mặt với dị thú.

Khi tới gần cổng thành, xe của đội trưởng Phùng Chí Thanh dừng lại xuất trình thông tin, người gác cổng dùng công cụ quét qua một cái.

Cho dù là thời đại nào, những tên trộm c·ướp, những tên phản loạn vẫn luôn tồn tại, chính vì thế bắt buộc mỗi người phải kiểm tra thông tin trước khi ra bên ngoài.

Điều này nhằm tránh những tên t·ội p·hạm lẫn trốn khỏi khu vực của bức tường thành, hiển nhiên nếu bị phát hiện, tội của bọn chúng sẽ chịu mức án cao nhất.

Sau một hồi kiểm tra, đội trưởng Phùng Chí Thanh không gặp vấn đề gì, và người gác cổng bắt đầu mở rộng cổng thành, từng giây từng phút trôi qua vô cùng hồi hợp.

Lần đầu tiên những người thuộc thế hệ của Trần Phương Vọng được chứng kiến khung cảnh bên ngoài bức tường, nó khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng của bọn họ.

Khu vực Phòng Tuyến Số 13 ở phía Tây Nam bức tường thành là một khu vực nhỏ, khá nghèo nàn, vẫn rất sáng sủa và ngập tràn cảm giác của sự sống.

Tuy nhiên, bên ngoài bức tường, một thế giới sẫm màu, dù đang là ban ngày nhưng lại thiếu đi ánh mặt trời, bị sương mù xám dày đặc che khuất.

Đặc biệt hơn hết, bên ngoài lạnh hơn bên trong, đôi lúc tạo ra cảm giác rùng mình đáng sợ, như thể những linh hồn của n·gười đ·ã k·huất ve vãn xung quanh.

"Này, không biết các cậu đã nghe qua chuyện này chưa, nhưng truyền thuyết đồn rằng, nếu nhìn thấy linh hồn n·gười c·hết, người đó nhất định sẽ c·hết vì bất kỳ lý do gì."

Bỗng chốc, một thanh niên mập mạp ngồi đối diện Trần Phương Vọng cất lời, nói về một truyền thuyết tâm linh, lời cảnh báo trước khi ai đó chuẩn bị c·hết.

Trần Phương Vọng thuộc trường phái hiện thực, hắn không tin những gì thiên về tâm linh, cho rằng tâm linh chỉ đúng khi con người chấp nhận từ bỏ bản thân.

Nghĩa là bọn họ tin tưởng tuyệt đối vào tâm linh, vào những điều không có thật, chưa được chứng minh dưới bất kỳ hình thức nào, như thể bản thân bị thao túng tâm lý.



"Các cậu sẽ nghĩ rằng điều này thuộc về tâm linh, nhưng chẳng phải chúng ta đã sở hữu sức mạnh siêu phàm sao? Với sức mạnh siêu phàm, việc nhìn thấy linh hồn n·gười c·hết không còn là điều bất khả thi nữa."

"Nếu cậu nói như vậy, việc nhìn thấy linh hồn n·gười c·hết chắc chắn không phải một lời cảnh báo, bọn họ cũng sẽ không c·hết vì bất kỳ lý do gì."

"Không, bọn họ nhất định sẽ c·hết! Bởi vì càng nhìn thấy nhiều linh hồn, chứng tỏ bọn họ sắp đối mặt với những mối nguy hiểm khủng kh·iếp."

"Khoan, bỏ qua vấn đề sống hay c·hết đi, nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì trong tình huống này chứ? Chúng ta chỉ đang ở bên ngoài bức tương thành và chuẩn bị chiến đấu với dị thú thôi mà?"

Bấy giờ, cả đám người càng lúc càng di chuyển xa bức tường thành, sương mù xám che khuất phía sau, chỉ có thể nhìn về khu vực được chiếu sáng phía trước.

Khoảng năm trăm mét từ bức tường trở ra, dị thú đã bị tiêu diệt sạch, phải đi xa hơn một ngàn đến hai ngàn mét mới xuất hiện dị thú, cũng là khu vực đóng quân của Đội Cảnh Vệ.

Điều ngạc nhiên chính là, sau khi bọn họ đi được một ngàn mét, sương mù tan dần, những căn chung cư lớn của khu đóng quân xuất hiện, và hàng ngàn dị thú quanh quẩn xung quanh.

Tên mập sau khi im lặng được một lúc, tưởng chừng hắn không có lời bào chữa trước câu hỏi của Lâm Đình Thái và những gì mình nói, đột nhiên lên tiếng trở lại.

"Ừm thì... Nãy giờ tôi cũng chỉ nói về truyền thuyết thôi, thật ra tôi không tin nó có thật, nhưng bởi vì tôi nhìn thấy được linh hồn n·gười c·hết, cho nên..."

"Thì ra là cậu nhìn thấy linh hồn n·gười c·hết mới nói như thế... Huh? Khoan đã, vậy ý cậu...?"

Lâm Đình Thái và những người có mặt trên chiếc xe này đều tỏ ra kinh ngạc, cả Trần Phương Vọng cũng khó tin khi nghe thấy tên mập nói.

Ban đầu mọi người đều nghĩ hắn đang bịa chuyện để hù dọa mọi người, hoặc muốn thao túng tâm lý bọn họ, nhằm phục vụ cho mục đích nào đó.

Thế nhưng mà, hắn lại nói hắn nhìn thấy linh hồn n·gười c·hết, há chẳng phải đó là một lời cảnh báo dành cho bản thân hắn sao?

"Bởi vậy nên cậu mới muốn mọi người chứng minh truyền thuyết đó sai à?"

"Ừm, đại khái là như vậy, và tôi nhìn thấy rất nhiều linh hồn n·gười c·hết lãng vãng xung quanh, bọn chúng cứ xông về phía tôi, muốn phá cửa lao vào trong xe..."

Trần Phương Vọng trầm tư, rõ ràng chuyện này không bình thường, bên ngoài bức tường chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu không tìm ra hướng giải quyết, tên mập sẽ gặp nguy hiểm.

"Thiên phú của cậu là gì?"

Trần Phương Vọng tò mò hỏi một câu, nhiều khả năng nó có liên quan tới thiên phú của tên mập, không nhất thiết việc nhìn thấy linh hồn n·gười c·hết là một chuyện xấu.

Tên mập chần chừ một lúc, miệng hắn mấp máy chuẩn bị trả lời câu hỏi, rồi bỗng nhiên không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo, những bóng đen kỳ lạ lơ lửng giữa không trung.

Sau đó, cơ thể tên mập biến dạng, từ con người trở thành một bộ xương khô tản phát ánh lam, làm cho không khí càng lúc càng lạnh hơn.

Trần Phương Vọng bấy giờ nhận ra điều khác thường đang diễn ra, lập tức cầm lấy khiên và thái đao lên, đồng thời thét lớn.

"Chạy khỏi đây ngay!"

Ngay tức khắc, những t·iếng n·ổ dữ dội vang lên, hàng loạt chiếc xe chuyên dụng của Đội Cảnh Vệ p·hát n·ổ, những người bên trong bị thổi bay ra ngoài.

Và, vô số bộ xương khô kỳ lạ trồi lên, mỗi một bộ xương khô đều cầm v·ũ k·hí sắc bén, lao nhanh về phía đám người đang b·ị t·hương trên mặt đất.

Trần Phương Vọng chưa từng nghĩ bản thân sẽ đối mặt với nguy hiểm nhanh và chớp nhoáng đến như vậy.

"Quả nhiên khu vực bên ngoài bức tường thành vô cùng nguy hiểm, chuyện gì cũng có thể xảy ra!"