Bức Tường Thành Cuối Cùng Của Nhân Loại

Chương 7: Cuộc chiến không công bằng



Chương 7: Cuộc chiến không công bằng

Trần Phương Vọng hít thở sâu một hơi, nãy giờ mới có chút không gian để bình tâm lại, đều nhờ vào chín người bên cạnh giải vây.

Trong số những người đó có cả Lâm Đình Thái, người đã thay đổi hoàn toàn sau cuộc chiến với Trần Phương Vọng.

Mặc dù vẫn chưa hiểu vì lý do gì Lâm Đình Thái lại thay đổi 180 độ, nhưng nhìn chung mọi chuyện đang chuyển biến theo chiều hướng tốt.

Hơn nữa, hiện tại Trần Phương Vọng cần những người sở hữu thiên phú mạnh tương tự Nhanh Nhẹn của Lâm Đình Thái để hỗ trợ mình, hỗ trợ mọi người tác chiến.

Thêm cả việc nhận được sự giúp đỡ của tám siêu phàm giả khác, ít nhất bọn họ cũng cầm cự được một chút thời gian trước thế t·ấn c·ông của đám tân binh ở phía đối diện.

Mà vấn đề nan giải trước đó vẫn chưa giải quyết xong, Trần Phương Vọng phải biết rõ thiên phú của đám người kia, nếu không sẽ b·ị b·ắt giữ như vừa mới nãy.

"Chúng ta không có thời gian trao đổi, mọi người tự đối phó bọn họ đi, khi biết thiên phú của mỗi người thì có thể tự ứng biến với nhau."

Lý Đại Bình, một người học rất giỏi trong lớp thầy Phương bất ngờ lên tiếng, hắn bình tĩnh đưa ra lời khuyên cho chín người còn lại, cũng nhanh chóng di chuyển sang một bên.

Trương Minh Trí, một người có dáng vóc nhỏ, nhưng cực kỳ uyển chuyển, ngay khi nghe Lý Đại Bình nói liền lẻn vào đám người ở phía đối diện, hệt như một tên sát thủ vô hình.

Arianna Baimond và Arielle Baimond là cặp chị em song sinh trong lớp, bọn họ di chuyển về phía trước, rồi đột ngột hợp thành một thể với nhau, trở nên cao lớn hơn, cơ thể lại nhẹ như bông.

Lâm Đình Thái nãy giờ đứng nhìn, hai chân cũng bắt đầu nóng máy, lập tức phóng nhanh về phía đám người, khiến đám người đối diện mất tập trung, liên tục nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm hắn.

Năm trong số mười người bọn họ đã bắt đầu hành động, có thể thấy thiên phú của bọn họ tương đối đặc biệt, lại chẳng ngần ngại, sợ hãi điều gì, và cứ thế lao về phía trước.

Sau đó, bốn người có thiên phú dạng sức mạnh và phòng thủ, bọn họ biết điểm mạnh của mình là càn quét tuyến trước, nên nhanh chóng xông lên cùng năm người kia.

Tình huống này tựa một đội hợp tác chiến đấu, không cần phải có sự chỉ đạo của bất kỳ ai, bọn họ vẫn biến bản thân nên làm gì, hiển nhiên không phải là phương pháp tốt nhất.

Nhưng nói thế nào bọn họ cũng đang rất cố gắng, dù cho phải đối đầu với hai trăm siêu phàm giả, bản thân chẳng hề tỏ ra chút nao núng nào, ngược lại còn phấn khích hơn.

Trong khi đó, Trần Phương Vọng đứng yên một chỗ, vẫn đang thủ thế và quan sát động tĩnh xung quanh, trước mặt hắn là hai trăm siêu phàm giả sở hữu những thiên phú khác nhau.

Trần Phương Vọng nghĩ rằng nếu xông lên một cách bất chấp như vậy, bản thân chỉ chịu thiệt, mà chẳng mang tới lợi ích gì, nhưng thật sự bọn họ không có nhiều sự lựa chọn.

"Mọi người bình tĩnh, số lượng của chúng ta đang áp đảo bọn họ, thay vì tập hợp cùng một chỗ, tất cả hãy tản ra, chia thành từng nhóm, mỗi nhóm hai mươi người."

"Nhưng chúng ta đã biết thiên phú của mọi người đâu, ngộ nhỡ nhóm đó toàn những người sở hữu thiên phú dạng hỗ trợ, thế chẳng phải đều gặp vấn đề sao?"

"Không, tôi nghĩ chúng ta chỉ cần đứng chụm lại với nhau, tên nào xông lên thì t·ấn c·ông tên đó trước, số lượng của chúng ta gấp hai mươi lần bọn họ, có gì phải lo lắng chứ?"

"Đúng vậy, vả lại, cậu bớt đưa ra chỉ đạo đi, vừa nãy nếu cậu giữ hắn dưới mặt đất, cho tất cả cùng xông lên t·ấn c·ông thì hắn ta bị loại sớm rồi!"



"Các người...? Chậc, được rồi, muốn làm gì thì làm đi, chỉ cần loại bỏ đám người đó trước!"

Hai trăm người phía đối diện cũng không thể đứng yên được nữa, bọn họ nói qua nói lại vài câu, sau đó cùng nhất trí với nhau cùng tiến lên.

Trông khung cảnh lúc này bọn họ chẳng khác gì thú triều tiến công bức tường của nhân loại, từng giây từng phút chỉ muốn đè bẹp tất thảy mọi thứ.

Bây giờ cuộc hỗn chiến mới thật sự bắt đầu, khoảng cách của hai bên càng lúc càng trở nên gần hơn, chẳng mấy chốc đã chạm mặt nhau.

Ngay lập tức, cả đám người bao vây bốn người đi đầu bên phía Trần Phương Vọng, tất cả đồng loạt t·ấn c·ông vào bọn họ, tạo nên cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Chuyện này nằm ngoài dự tính của những người trong Đội Cảnh Vệ, bọn họ chưa từng nghĩ đám tân binh sẽ dùng số lượng áp đảo người khác.

Tuy nhiên, Đội Cảnh Vệ cũng không có ý định ngăn cản bọn họ, mặt khác cho rằng đây mới chính là hỗn chiến mà bọn họ nhắm tới, càng hỗn loạn càng tốt.

"Tránh ra!"

Bỗng nhiên, tiếng hét xen lẫn hai giọng nói bất ngờ vang lên, cặp song sinh Arianna và Arielle trong hình dạng cao lớn lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt lao xuống đám đông.

Cặp song sinh có thể thay đổi trọng lượng cơ thể tùy theo ý muốn, bay lên cao rồi đột ngột lao xuống với một cơ thể nặng nề, ít nhất sẽ gây ra chấn động lên phạm vi xung quanh.

Nhưng còn chưa kịp chạm đất, cặp song sinh bị Lương Thành Tài bắt giữ, khiến bọn họ không cách nào thực hiện đòn t·ấn c·ông, trái lại bị hắn ta vung từ trên xuống.

Rút kinh nghiệm từ lần t·ấn c·ông trước, Lương Thành Tài không ném đi, mà giữ chặt trên tay, vung xuống như đang chẻ củi, nhằm không cho bọn họ có cơ hội điều chỉnh tư thế tiếp đất.

"Đáng ghét, Arianna và Arielle gặp nguy hiểm rồi!"

Lâm Đình Thái di chuyển ra phía sau lưng đám người, chứng kiến Lương Thành Tài vung bọn họ xuống đất, tốc độ cực kỳ nhanh, dù hắn có tới kịp cũng chả ngăn cản nổi.

"Đình Thái, cẩn thận phía sau cậu, tự lo cho bản thân mình trước đi!"

Đột nhiên, Trương Minh Trí hét lớn, tiếng hét vang vọng bên tai Lâm Đình Thái, hắn lập tức bức tốc di chuyển khỏi phạm vi xung quanh đám người kia.

Đồng thời, hắn lao tới chỗ vài người đứng riêng lẻ phía sau đám người, đánh thẳng vào gáy bọn họ, khiến bọn họ ngất xỉu tại chỗ.

Mà thời điểm hắn t·ấn c·ông vài người đó, cặp song sinh đã v·a c·hạm vào mặt đất, tạo nên âm thanh cùng chấn động dữ dội quanh sân chính.

"C·hết tiệt, bọn họ sẽ ổn chứ?"

Lâm Đình Thái lo lắng lẩm bẩm, cố gắng nhìn vào khu vực bên trong, muốn xem tình hình của cặp song sinh như thế nào.

May mắn thay, do ban nãy bọn họ hợp thành một thể với nhau, nhờ đó dù v·a c·hạm mạnh xuống mặt đất bọn họ vẫn bình an vô sự.



Chỉ là trước mắt bọn họ không thể sử dụng khả năng hợp thể đó, và hiện tại còn đang bị bao vây bởi đám tân binh.

"Phù... Không xảy ra chuyện gì thì tốt rồi, mình cũng chẳng thể lo lắng cho mọi người được, phải tự lo liệu thôi!"

...

Trần Phương Vọng không tham gia vào cuộc hỗn chiến, hoàn toàn tách biệt khỏi đám người, tranh thủ khoảng thời gian đó di chuyển xung quanh.

Quan sát một hồi, dường như mọi người đều quên mất sự hiện diện của hắn, và chỉ chăm chăm t·ấn c·ông vào chín người còn lại.

Cặp song sinh tạm thời an toàn, nhưng vẫn chưa tìm được cách thoát khỏi vòng vây, mà đám người vẫn đang tiếp tục xông lên.

Do đa phần mọi người đều thức tỉnh những thiên phú cơ bản, chưa thật sự thức tỉnh chức nghiệp, nên nhiều khả năng còn bị hạn chế.

Chính vì thế từ nãy đến giờ bọn họ chỉ đang dùng các loại võ thuật được dạy hằng ngày, điên cuồng t·ấn c·ông lẫn nhau, ít người dùng đến năng lực siêu phàm.

Duy phần khác biệt về các thiên phú vẫn mang lại nhiều khó khăn cho Trần Phương Vọng, đặc biệt là phía Lương Thành Tài.

Khả năng co giãn đang quá mạnh so với phần còn lại, hắn ta có thể di chuyển nhẹ nhàng lên xuống, t·ấn c·ông tầm xa lẫn tầm gần.

Thậm chí lợi dụng sự co giãn của hai tay bắt giữ đối phương, cho nên mới dễ dàng hạ gục cặp song sinh, hạn chế khả năng siêu phàm của người khác.

"Tiếp tục đối đầu không phải cách khôn ngoan, thể lực của mọi người đang dần cạn kiệt khi phải di chuyển liên tục."

"Thiên phú của Lý Đại Bình là Phân Tích, nãy giờ chắc hẳn nắm bắt được hành động và yếu điểm của đám người kia."

"Trương Minh Trí có thể trở nên vô hình trong thoáng chốc nhờ thiên phú Ám Sát, cậu ta và Lâm Đình Thái sẽ là hai mũi nhọn t·ấn c·ông chủ chốt."

"Bốn người đi đầu sớm đã b·ị đ·ánh gục rồi, bây giờ lực lượng trở nên mỏng manh hơn trước, cặp song sinh thì sắp rơi vào tình huống nguy hiểm."

Trần Phương Vọng vừa lẩm bẩm vừa di chuyển các đầu ngón tay, hắn nắm rõ năng lực của từng người, nhưng hiện tại chỉ còn sáu người.

Với số lượng ít đến đáng thương, phân tích giỏi cỡ nào, khả năng t·ấn c·ông mạnh ra sao, cũng không đủ để đánh bại gần hai trăm người kia.

Cho dù Lâm Đình Thái và Trương Minh Trí đánh gục hơn mười mấy người nữa, lúc đó thể lực bào mòn hết rồi, muốn đánh tiếp phải cần thời gian hồi phục.

Sau một hồi trầm tư, Trần Phương Vong chạy nhanh tới chỗ Lâm Đình Thái, đi bất ngờ bị năm người nhào ra ngăn cản.

"Hắn kia rồi, nhanh cùng tôi bao vây hắn lại."

Năm người này đều ở hữu cơ thể cường tráng, cùng loại thiên phú Sức Mạnh, nếu bị bao vây hay bắt giữ, mọi thứ sẽ kết thúc.



Nhưng Trần Phương Vọng không hề lo lắng, việc hắn sở hữu những kỹ năng vượt trội hơn đám người kia là một lợi thế vô cùng lớn.

Chẳng qua, không hiểu sao Trần Phương Vọng lại đứng yên, mặc cho năm người kia đang lao tới gần, nhanh chóng bao vây hắn.

Trần Phương Vọng đột ngột xoay người, dùng kỹ thuật đá xoáy t·ấn c·ông năm người cùng lúc, khoảnh khắc này diễn ra cực kỳ nhanh nên bọn họ không cách nào tránh né.

Nhân cơ hội bọn họ bị đá văng ra xa, hắn dùng kỹ thuật đá nhanh đá thẳng vào mặt người đứng phía trước, rồi nhẹ nhàng xoay sang phải, tay khép lại chặt vào gáy người bên phải,

Hai người phía sau bất ngờ xông lên, định đánh úp hắn từ phía sau, tuy nhiên, trong vòng một giây ngắn ngủi đó, hắn phản xạ lại cực kỳ nhanh, đá liên tục hai lần vào ngực của hai người bọn họ.

"Mẹ kiếp, tên khốn này là cái quái gì thế?"

Người cuối cùng vô thức lẩm bẩm, tinh thần hơi hoảng loạn khi chứng kiến khả năng phản xạ kinh khủng đó, các đòn t·ấn c·ông lại có uy lực rất mạnh.

Trần Phương Vọng lạnh lùng lao tới phía trước, bay lên tung đòn kẹp cổ đối phương, vặn hắn ta lăn dài xuống đất, cho đến khi hắn ta liên tục đập tay xuống đất, miệng lẩm bẩm đầu hàng.

Người vừa bị Trần Phương Vọng kẹp cổ bị một lực lượng thần bí từ bên ngoài đưa đi, sau đó hắn tiếp tục di chuyển về phía Lâm Đình Thái.

Cả hai người Lâm Đình Thái và Trương Minh Trí rất tích cực đánh lén đám người kia, làm cho đội hình của bọn họ r·ối l·oạn cả lên, bảy, tám người lần lượt bị lôi ra ngoài.

Tuy tình hình khả quan hơn lúc đầu khá nhiều, nhưng mọi chuyện chưa kết thúc, những kẻ mạnh hơn vẫn còn đang ở trong sân chính, không ngừng truy đuổi theo Lý Đại Bình.

Trong khi đó cặp song sinh bất ngờ thoát khỏi vòng vây của hơn trăm người, điều mà chẳng ai ngờ tới nhất, khiến bọn họ rối càng thêm rối.

Tất cả đều nhờ vào kỹ năng Tiếp Sức, buộc một trong hai người chuyển hóa sức mạnh cho đối phương, giúp tạm thời tăng sức mạnh lên tầm cao mới.

Mà việc càn quét ra ngoài vòng vây khiến cả hai kiệt sức, trước đó còn bị t·ấn c·ông liên tục, nên trước mắt chỉ có thể chạy và hi vọng không ai đuổi theo kịp.

"Đình Thái, cậu có thể dùng tốc độ khóa chặt Lương Thành Tài lại không?"

Lúc này Trần Phương Vọng đã chạy tới chỗ Lâm Đình Thái, lập tức hỏi một câu, trong đầu cũng nghĩ ra kế hoạch t·ấn c·ông.

Lâm Đình Thái hơi lưỡng lự, vài giây sau mới bình tĩnh hơn, ánh mắt liền trở nên nghiêm túc, và thể hiện dáng vẻ tự tin của mình.

"Chỉ cần ai đó thu hút sự chú ý của hắn trong vài giây thôi, tôi chắc chắn sẽ bắt được và đánh gục hắn!"

"Được, vậy cậu chuẩn bị đi, thời cơ tới hãy nắm bắt và đánh gục cậu ta."

Thời gian nãy giờ chỉ mới trôi đi 15 phút, số người trong sân chính còn đến hơn 170 người, kế hoạch hiện tại của Trần Phương Vọng chỉ đơn giản là hạ gục kẻ hữu dụng nhất bên phía đối phương.

Nếu loại bỏ thành công Lương Thành Tài khỏi cuộc chiến, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn đối với bọn họ, tất nhiên khả năng thành công không phải trăm phần trăm.

Giây phút này bọn họ chẳng có đường lui nữa rồi, thể lực bắt đầu suy giảm khi liên tục di chuyển qua xung quanh cố tránh khỏi vòng vây của đám người kia.

Bởi vì đây là cuộc chiến không công bằng, nên bọn họ phải nỗ lực hết sức, bằng không mọi nỗ lực trước đó đều đổ sông đổ bể.