Đội trưởng Phùng Chí Thanh liên tục huy động mọi người kéo những tân binh b·ị đ·ánh gục ra ngoài khu vực lồng ánh sáng, trong lòng cảm thấy không được thoải mái.
Vốn dĩ đề xuất thay đổi bài kiểm tra thành hỗn chiến không phải do Đội Cảnh Vệ đưa ra, mà đến từ phía cao tầng, cụ thể chính là Shogun Hiroshima.
Shogun, kiếm sĩ mạnh nhất nhân loại, việc hắn đưa ra đề xuất hỗn chiến phần lớn đến từ bản tính hiếu chiến của bản thân. Nên cho rằng, trong một cuộc chiến hỗn loạn sẽ dễ dàng tìm thấy tài năng chiến đấu của bọn họ, dùng áp lực thúc đẩy bọn họ vượt qua giới hạn.
Đương nhiên với một người có lối suy nghĩ thực tế như Jasmine, cô cũng giơ hai tay tán thành trước đề xuất này. Bởi vì hai trong số ba giám khảo đánh giá đã đồng ý, quyết định của Nguyễn Vũ Thiên chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Mà, Nguyễn Vũ Thiên cũng không phản đối đề xuất hỗn chiến, quả thật các tân binh cần trải qua những cuộc chiến khốc liệt và không cân bằng. Giới hạn luôn được đặt ra đối với mỗi người, vượt qua nó càng sớm, thì quá trình phát triển về sau càng dễ dàng.
Tất nhiên mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau, khung cảnh đám tân binh đấu đá nhau trong đó, thật sự chẳng khác nào một đám con nít chơi đùa với nhau.
Vả lại, việc bọn họ lựa chọn hai phe, một bên áp đảo về số lượng vẫn chẳng làm được gì bên yếu thế, chưa kể đến bốn người có khả năng tiến công đã b·ị đ·ánh bại từ sớm.
Nghĩa là số lượng siêu phàm giả có nhiều đến mấy, bản thân không thể hiện được sức mạnh, cũng chẳng lấy số đông áp đảo đối phương, chứng tỏ bọn họ rất yêu kém.
"Đội trưởng Thanh, anh vẫn nhớ mặt bốn người bên phía yếu thế chứ?"
Đột nhiên Jasmine quay sang hỏi đội trưởng Phùng Chí Thanh, trong lòng hắn không muốn trả lời. Nhưng cô ta là cấp trên, là người thuộc cao tầng của Hiệp Hội Siêu Phàm Giả, ghét cay ghét đắng cỡ nào cũng phải đáp.
"Tôi vẫn nhớ mặt bọn họ, có thể chống đỡ ba mươi giây trước hàng trăm đòn t·ấn c·ông từ siêu phàm giả đồng cấp, xem như trên chiến trường vẫn rất hữu dụng."
Jasmine hơi ngạc nhiên khi nghe đội trưởng Phùng Chí Thanh nói ra lời này, còn tưởng hắn không đủ lý trí để nhìn nhận tổng quan hiện thực.
"Anh hiểu được như thế thì tốt rồi, có điều, thiết nghĩ anh nên chọn hết đám tân binh này đi. Tình hình hiện tại anh cũng biết nguy nan cỡ nào rồi, bổ sung được bao nhiêu nhân lực thì bổ sung."
"Nói vậy ngài không ưng ý bất kỳ ai trong số họ sao? Tôi thấy vài người thể hiện khá tốt, chẳng hạn như thiên phú đặc biệt của cặp song sinh, tốc độ của cậu thanh niên kia, và cả người có khả năng giúp bản thân trở nên vô hình."
Đội trưởng Phùng Chí Thanh liệt kê vài người nổi bật, nhưng dường như bọn họ đều không lọt vào mắt Jasmine, lại có chút khinh thường năng lực của bọn họ.
"Ài... Vốn định tìm ai đó thức tỉnh phiên phú ít nhất ở cấp S, anh xem bọn họ chả ai đạt được sức mạnh trên cấp S, dùng tài nguyên cao cấp liệu có phát huy được tất cả không?"
"Chuyện này..."
"Được rồi được rồi, anh đừng nghĩ ngợi nhiều, cô ấy cũng chỉ muốn dồn tài nguyên cho một siêu cấp thiên tài nào đó thôi. Nhưng thật sự bây giờ muốn tìm ra họ rất khó, thiên tài đang khan hiếm dần theo thời gian, đến một thời điểm nào đó..."
"Đừng nói nữa, tất cả nhanh nhìn xem bọn họ đang định làm gì kìa. Hình như kịch hay sắp diễn ra rồi, chuyện khác tạm thời gác qua một bên đi."
Khuôn mặt nghiêm túc của Shogun bỗng trở nên phấn khích hơn, nãy giờ nhìn bọn họ như đám nít ranh đánh nhau trông rất khó coi.
Bây giờ bọn họ bắt đầu sử dụng hết khả năng vốn có của mình, quyết tâm cũng được thể hiện rõ trên từng hành động cử chỉ.
Mặc dù vẫn còn thất vọng vì khan hiếm siêu phàm giả thức tỉnh thiên phú trên cấp S, nhưng nhìn chung bọn họ không có sự lựa chọn khác.
Những thiên tài cấp SS hay SS vẫn đang được cung cấp nguồn tài nguyên khổng lồ, chỉ là phía cao tầng vẫn muốn đào tạo nhiều thiên tài hơn.
Cho nên những nhân vật cấp cao như ba người bọn họ mới phải đi vòng quanh các khu vực gần bức tường, và khu vực trung tâm tìm kiếm nhân tài.
Thứ bọn họ cần tìm là những người thức tỉnh thiên phú đặc biệt, những người có cái đầu lạnh với khả năng phân tích siêu phàm, và cả những người sở hữu lực lượng thuần túy nhất.
Năm người sở hữu một trong ba điều kiện trên đã xuất hiện, không ai khác chính là cặp song sinh Arianna - Arielle, Lâm Đình Thái, Lý Đại Bình, Trương Minh Trí, và Trần Phương Vọng.
Lúc bấy giờ năm người bọn họ như rồng như hồ xông lên, phân tách đám người ra những khu vực khác, rồi đồng loạt t·ấn c·ông, bắt đầu từ việc đánh gục Lương Thành Tài.
...
Trần Phương Vọng sau khi bàn bạc với Lâm Đình Thái về ý định t·ấn c·ông Lương Thành Tài, ngay lập tức di chuyển tới nơi hắn ta có thể nhìn thấy mình.
Do nãy giờ Trương Minh Trí và Lâm Đình Thái liên tục đánh gãy tuyến sau, khiến đội hình của đối phương bị r·ối l·oạn, nên gần như ai nấy đều tự mình hành động.
Việc bọn họ bị phân tán đội hình chính là chìa khóa giúp Trần Phương Vọng và những người còn lại dễ dàng thực hiện kế hoạch, vấn đề còn lại là làm thế nào hạ gục nhanh Lương Thành Tài.
Huh?
Trần Phương Vọng đột nhiên sững người lại, kinh ngạc khi thấy cánh tay co giãn của Lương Thành Tài bay thẳng về phía mình.
Lần trước hắn không né được là vì bị vây hãm bởi rất nhiều người, quá nhiều hướng t·ấn c·ông khiến hắn mất tập trung, chẳng biết nên né về hướng nào.
Lần này không còn bị dồn ép nữa, cho nên hắn dễ dàng tránh né, nói thế nào thì khả năng phản xạ tự nhiên của hắn cũng gần bằng tốc độ của Lâm Đình Thái.
Mà nhờ lần t·ấn c·ông này của Lương Thành Tài, Trần Phương Vọng càng tự tin với kế hoạch của bản thân hơn, và Lâm Đình Thái sẽ hạ gục hắn ta một cách đơn giản.
Lương Thành Tài cực kỳ khó chịu khi thấy Trần Phương Vọng đưa ngón giữa lên trước mặt, điều này động tới lòng tự tôn của hắn ta.
Ngay lập tức, Lương Thành Tài co giãn hai tay, kéo ra phía sau, rồi ưỡn người về trước, trong chớp mắt đẩy mạnh hai tay, khiến nó lao nhanh tới chỗ Trần Phương Vọng.
Tốc độ cánh tay của Lương Thành Tài bay đi vô cùng nhanh, chẳng khác nào hai quả t·ên l·ửa đang lao tới phía trước, mà đòn này chủ yếu t·ấn c·ông chứ không phải khống chế.
Lương Thành Tài bị cơn tức thôi thúc t·ấn c·ông, nên chẳng còn nghĩ được gì nhiều, chỉ muốn đánh bại Trần Phương Vọng càng nhanh càng tốt.
Nhưng Trần Phương Vọng cũng không hề yếu đuối một chút nào, hắn nhẹ nhàng tránh sang bên phải, rồi nhanh tay bắt lấy hai tay đối phương.
Sau đó, hắn lợi dụng cánh tay co giãn dài hơn hai mươi mét liên tục kéo và chạy theo đường vòng cung, càn quét qua đám người đang cố gắng lao lên đánh hắn.
Mặc dù không gây chút thương tích gì lên người bọn họ, nhưng phần nào đó hạn chế được hướng di chuyển của bọn họ, hơn nữa còn tranh thủ thời gian cho Lâm Đình Thái.
"Mẹ kiếp, thả ra, thả tao ra thằng khốn!"
Lương Thành Tài liên tục vùng vẫy, cố thu hai cánh tay mình lại, chỉ là sức lực của hắn ta cạn kiệt dần sau khi t·ấn c·ông đám người Trần Phương Vọng nãy giờ.
Nhân thấy cơ hội đang mở ra trước mắt, cũng không cần Trần Phương Vọng nhắc, Lâm Đình Thái lập tức tăng tốc, băng qua hàng chục người.
Chưa đầy ba giây Lâm Đình Thái đã di chuyển tới bên cạnh Lương Thành Tài, khiến hắn ta giật mình hoảng hốt, khuôn mặt tái xanh, sợ hãi tột độ.
"Không, không được, dừng lại đi, tôi sẽ không đánh các cậu nữa, nên là tha, tha cho tôi... Mẹ kiếp, mấy thằng chó c·hết thấp kém, chờ đó..."
"Câm mồm dùm cái!"
Mặc cho Lương Thành Tài khẩn khiết van xin, Lâm Đình Thái vẫn dứt khoát đánh thẳng vào gáy hắn ta, rất nhanh liền có người kéo hắn ta ra ngoài.
Trần Phương Vọng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tình hình trở nên dễ dàng hơn đối với hắn, việc còn lại lấy ít diệt nhiều không khó.
Đối phương mất đi người có khả năng t·ấn c·ông lẫn khống chế từ xa, chả khác nào rắn mất đầu, mọi thứ sẽ hỗn loạn, và nỗi sợ hãi nuốt chửng bọn họ.
Ngay sau đó, Trần Phương Vọng bắt đầu dùng những võ thuật học được t·ấn c·ông từng người một, đấm, đá, vô số đòn t·ấn c·ông nhanh nhắm vào bọn họ.
Chỉ với kỹ thuật Đài Quyền Đạo và CQC cũng đủ khiến mười mấy người b·ị đ·ánh gục, có thể thấy sức mạnh của hắn áp đảo hơn rất nhiều so với bọn họ.
Dĩ nhiên là hắn vẫn bị t·ấn c·ông như thường, nhưng với kỹ năng Chữa Lành (A) mọi đòn t·ấn c·ông thông thường hoàn toàn không làm gì được hắn.
"Đáng ghét, hắn là quái vật à?"
"Cứ như hắn có thể hồi phục bất cứ lúc nào, càng đánh chúng ta càng kiệt sức, còn hắn thì càng đánh càng mạnh."
"Đây chính là sai lầm của chúng ta khi khinh thường hắn, năng lực của hắn quá mạnh, và cả đồng mình của hắn nữa, tất cả..."
"Chậc, bây giờ hối hận cũng không được gì, hạ gục được người nào thì hạ gục người đó, nhắm vào cặp song sinh đi!"
Bỗng chốc, cả đám hơn hai mươi người chuyển hướng sang t·ấn c·ông cặp song sinh, bỏ qua Trần Phương Vọng đang đứng trước mặt.
Chẳng qua, Trần Phương Vọng bình tĩnh như thường, chỉ chậm rãi tiến tới phía trước, mặc cho cặp song sinh đang bị nhắm vào bởi rất nhiều người.
Khoảnh khắc hai mươi mấy người tới gần cặp song sinh, bọn họ bất ngờ b·ị đ·ánh bật bởi lực lượng thần bí, một người phụ nữ lực lưỡng xuất hiện.
Trong khoảng thời gian mọi người bị thu hút bởi cuộc t·ấn c·ông của Trần Phương Vọng và Lâm Đình Thái, cũng như Trương Minh Trí âm thầm gạ gục từng người tuyến sau.
Nhờ thế cặp song sinh Arianna và Arielle mới có thể tranh thủ hồi phục, hiện tại đã hồi phục được gần nửa phần, nên dùng lại được kỹ năng biến thân đặc biệt.
Hơn nữa, trong hình thái biến thân, cặp song sinh vẫn sử dụng được kỹ năng Tiếp Sức, nghĩa là một người chuyển toàn bộ sức mạnh cho người còn lại, mà vẫn duy trì được hình thái biến thân, không bị tách rời.
Với sức mạnh vượt trội hơn, cặp song sinh xông lên điên cuồng, đập phá tứ tung, hạ gục mười mấy người cùng lúc, khiến bọn họ vỡ trận hoàn toàn.
Dẫu cho tình thế thay đổi, nhưng số lượng vẫn còn áp đảo, một số người cố gắng lao lên giữ chân cặp song sinh, giúp những người khác t·ấn c·ông.
Hình thái biến thân của cặp song sinh không duy trì được quá lâu, lại liên tục bị t·ấn c·ông, rất nhanh sẽ trở về trạng thái kiệt sức.
Lâm Đình Thái cùng Trương Minh Trí cố gắng đánh gục những kẻ đeo bám phía sau, vẫn còn hơn trăm người nên việc hạ gục tất cả gần như không thể.
Những tưởng mọi thứ đã đứng về phía bọn họ, chỉ là đám người kia cũng không muốn bỏ cuộc, bọn họ muốn gia nhập Đội Cảnh Vệ, muốn sống sót bằng bất cứ giá nào.
Nhưng càng khó hiểu hơn, là Trần Phương Vọng sau khi đánh gục mười mấy người lại bất ngờ không t·ấn c·ông ai nữa, và hướng hắn đ là ra khỏi khu vực đông người.
Lâm Đình Thái cũng bắt đầu kiệt sức nên chạy tới chỗ Trần Phương Vọng, muốn tìm hiểu xem hắn định làm gì mà không giúp bọn họ t·ấn c·ông đám người kia.
"Này, mọi người sắp kiệt sức rồi, đối phương chỉ còn khoảng trăm người, nếu cố hết sức vẫn đánh gục được bọn họ, cậu đây là...?"
"Đúng vậy, hai mươi phút vừa qua chúng ta hạ gục gần trăm người, không lý nào không hạ gục được số còn lại."
Trương Minh Trí cùng Lâm Đình Thái t·ấn c·ông tuyến sau hạ gục rất nhiều người, là hai người chiến đấu xuất sắc nhất.
Tất nhiên Trương Minh Trí cũng cần nghỉ ngơi nên mới chạy tới đây hội họp cùng hai người bọn họ, tranh thủ hồi phục sức lực.
Bọn họ lấy ít diệt nhiều từ nãy tới giờ, điều gần như bắt buộc phải làm khi chiến đấu với dị thú ngoài bức tường, và kết quả vẫn đang thành công ngoài mong đợi.
Tuy nhiên, điều này mặc dù tốt với bọn họ, nhưng lại nói rõ đám người kia không đủ năng lực, cấp bậc thiên phú cực kỳ thấp.
Tiếp tục như vậy, nhân loại chỉ rơi vào thế khó càng thêm khó, mà năm người bọn họ thiên phú cao nhất cũng chỉ ở cấp S đã đánh bại phân nửa số siêu phàm giả ở đây.
Trần Phương Vọng hơi trầm tư, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng, hai năm sắp tới sẽ đến rất nhanh, nhân loại cần nhiều siêu phàm giả mạnh mẽ hơn.
Bằng không, việc tìm kiếm tung tích của cha mẹ hắn sẽ cực kỳ khó khăn, nguy cơ diệt vong của nhân loại cũng hiện lên vô cùng rõ ràng.
Dĩ nhiên lấy số liệu của một ngôi trường nhỏ để so sánh thì không nói hết được điều gì, vả lại nãy giờ còn một người chưa thể hiện sức mạnh.
Và, Trần Phương Vọng đang nhìn chằm chằm về phía người đó, một siêu phàm giả thức tỉnh thiên phú cấp SS, thậm chí cấp SSS.