Bụi Xưa

Chương 50: Hoàng hôn trên đồng cỏ



Ta trải ga trải giường và chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cần thiết, sau đó ta ngồi bệt xuống ngước nhìn hắn, ra hiệu cho hắn mau đến đây.

Mây trắng lửng lờ trôi, gió thoang thoảng thổi và đồng cỏ xanh mơn mởn.

Lúc trước cũng ở tại chỗ bọn ta có ỡm ờ một hai lần, nhưng lần này là ta chủ động nên ta thấy mình hơi phóng đãng, cảm giác chơi ngoài trời ngồi dưới đất thật sự làm ta quá xấu hổ. Thỉnh thoảng có vài một con yêu thú chạy ngang qua kết giới, bọn nó làm ta sợ muốn chết.

Nhưng cuối cùng chuyện gì đến cũng đến, ta và hắn đắm mình trong bể tình, bọn ta đè lên chăn đã được bày ra, chìm trong hoa cỏ dưới ánh hoàng hôn đỏ rực.

Hắn không nhắc về chuyện song tu, ta cũng không nói chỉ bận âu yếm vuốt ve nhau.

Trước khi bắt đầu làm tình, ta còn sợ hắn cảm lạnh nên vội vàng bảo hắn tắm rửa sạch sẽ rồi để hắn mặc áo đơn.

Ta nhìn hắn, ta muốn nói về cấm chế trên người hắn nhưng ta lại nói không nên lời.

Dù sao Cố Khinh cũng đã đến đây, khả năng giải được cấm chế cũng cao hơn một chút, ta cần gì phải nói vào lúc này để hắn phiền muộn?

Bọn ta nằm trên cỏ mềm lặng lẽ ôm nhau, thỉnh thoảng ùng nhau hôn môi, thậm chí ta còn ngủ quên ở ngoài trời, đến khi gió đêm thổi mát rượi ta mới chợt tỉnh dậy, mở mắt nhìn lên thì bầu trời đã đầy sao.

Hắn nằm đó nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, ta ôm chặt lấy hắn, nghiêng người cùng hắn ngắm sao, “Ngươi rất thích ngắm đúng không?”

Hắn hơi ngạc nhiên: “Vì sao ngươi lại hỏi vậy?”

“Vì ngươi thường ngắm sao trời,” ta chạm vào tay hắn, “Trước đây ngươi hay ngắm sao, ban đêm thường ra ngoài ngồi nhìn trời, ngươi thích nhìn bầu trời đến vậy sao?”

Hắn nhìn trời đêm: “Ta đang nghĩ về một chuyện.”

“Về chuyện gì?”

“Suy nghĩ xem khác nhau ở điểm nào…”

Khác nhau? Có gì khác nhau?

“Thoạt nhìn nó giống như những chấm tròn nhỏ, nhưng có lúc sáng cũng có lúc sẽ tối nhạt,” ta nghiêng đầu nói, “Vậy ngươi có thể tưởng tượng ra được không?”

“Ta cũng không biết và không tưởng tượng được,” hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn ta, trong mắt hắn sáng ngời, sáng đến mức làm lòng ta rung động, “Có lẽ là do ta bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, không có nguyên nhân nào khác, cũng không có ý nghĩa gì.”

Ta không hiểu hết những gì hắn nói, chứ đừng nói đến chuyện hắn mượn bầu trời đầy sao để nói bóng gió về hắn.

Ta cười nhìn hắn: “Ta vẫn không hiểu ngươi nói gì.”

Hắn cũng cười, nhưng rất nhẹ, trong mắt chứa đựng bi thương, hắn nghiêng người lại, hỏi ta: “Ngươi không hiểu những lời của ta, vậy ngươi cảm thấy ngươi hiểu ta không?”

Ta vuốt mặt hắn, nựng nựng má hắn và nói: “Hừm… Ngươi rất thích ta.”

Hắn lại cười, lần này hắn cười rất tươi: “Đúng vậy, còn gì nữa không?”

Ta thành thật lắc đầu: “Ta không biết.”

Hắn nhướng mày, cười ta: “Chỉ nhìn được mỗi việc ta thích ngươi thôi sao?”

Ta nhìn hắn trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi hắn: “Có phải ngươi… Cảm thấy rất tịch mịch…… Hoặc là nhàm chán không?”



Hắn vuốt ve mặt ta: “Ta có ngươi rồi còn tịch mịch sao?”

“Nhưng trông ngươi cũng không giống như đang vui.” Ta cẩn thận mà nói tiếp, “Mỗi khi ngươi ngồi một một mình, ta sẽ không biết ngươi đang suy nghĩ gì.”

“Ngươi muốn biết sao?”

Ta gật đầu: “Muốn chứ!” Nói xong, ta lại vội vàng bổ sung: “Nếu là ngươi bằng lòng nói ra, ta sẽ nghiêm túc lắng nghe!”

Hắn nhìn ta, trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng hỏi: “Ta ở ngươi trong mắt, là người như thế nào?”

Ta mở to mắt, vì cảm thấy hắn hỏi thật đơn giản.

Ta không cần nghĩ ngợi: “Tay nghề nấu nướng của ngươi rất lợi hại, nấu cơm rất ngon!” Món nào hắn làm ta đều thích, đồ ăn được làm từ tay hắn luôn mang hương vị tuyệt diệu.

“Ngươi rất tốt tính, lại đối xử dịu dàng với ta…” Hắn chưa bao giờ giận ta, ngay cả khi ta bỏ rơi hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng nhắc lại chuyện xưa, thậm chí hắn cũng không trách ta tại sao nổi điên mà bóp cổ hắn.

“Còn cẩn thận và chu đáo nữa, ngươi thường để ý từng chi tiết nhỏ nhất…” Hắn thường quan tâm ta về mọi chuyện, lúc còn ở Thương Hành cũng như thế, khi hắn ở chỗ này với ta càng cẩn thận hơn.

Ta đỏ mặt: “Còn có… Diện mạo tuấn mỹ, phong thần tuấn dật…”

Hắn nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười: “Không chỉ có cái miệng này của ngươi tham ăn, mặt mũi cũng vậy…” Khóe miệng hắn cong lên cười ta, nói: “Ta ở ngươi trong mắt tốt đếnvậy sao?”

“Rất tốt luôn!”

“Không xấu chút nào sao?”

“Cũng có…” Ta ậm ừ hờn giận nói.

Hắn trục xuất ta khỏi sư môn, đem túi thơm của ta đưa cho Cố Khinh, để cho mọi người hùa theo lên án ta, thường đối xử lạnh nhạt với ta.

Nhưng mà chuyện hắn hỏi chính là hắn của hiện tại, chứ không phải là Sở Huyền Quyết người đứng đầu ở Thương Hành trước đây.

Ta ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Ngươi đánh ta…”

Giọng ta so với tiếng gió càng nhẹ hơn, tựa như thì thầm bên tai hắn.

Hắn ôm chặt lấy cánh tay của ta, “Sau này sẽ không đánh ngươi… Ngươi sợ đau nên mới thấy đau như vậy.”

Ta rất hài lòng với lời hứa này của hắn, bèn đưa tay ôm chặt lấy hắn, ta càng muốn dành trọn vẹn tình cảm này cho hắn, “Trông ngươi vẫn thế!”

Giọng hắn khô khốc: “Trông thế nào?”

Ta vùi mặt vào cổ hắn, nhớ lại lời hắn nói với ta vào đêm hắn trao nhẫn cho ta, ta nhỏ giọng thì thầm: “Vẫn là dáng vẻ ta yêu…”

Ta muốn gọi hắn bằng nhũ danh, nhưng ta chợt nhớ ra mình chưa bao giờ gọi hắn bằng tên riêng, ngoài miệng ta hay gọi hắn bằng nhũ danh nhưng trong lòng thỉnh thoảng hay gọi hắn là sư huynh.

Sau khi cái ngày ta bỏ rơi hắn ở nơi đó rồi dẫn hắn trở về, dường như ta đã đem Sở Huyền Quyết của trước đây vứt đi, mà dẫn về một Giang Mặc của hiện tại.

Cơn mưa tầm tã hôm đó giống như đã gột rửa những ủy khuất và căm hận trước đây trong lòng ta, chỉ còn lại sự ỷ lại và tình yêu say đắm của ta dành cho hắn.

Đêm nay trăng thanh gió mát.



“Giang Mặc,” ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy những ngôi sao trên trời như tràn vào mắt hắn, ta nói: “Ta yêu ngươi.”

Hắn sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại nở nụ cười, giữa mày và mắt mang theo vẻ dịu dàng khó tả, hắn hít một hơi, nhẹ nhàng nói: “Sến thật, ngày hôm nay ngươi đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi.” Hắn cụp mắt xuống, “Ngươi nghĩ ta quá tốt rồi… “

“Nhưng mà ngươi tốt thật mà…” Ta đỏ mặt nói.

Thực sự ta cũng cảm thấy những lời đó thật sến súa, ta liền cảm thấy rất xấu hổ. Trong lòng ta tràn ngập tình yêu, nhưng trên mặt ta lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ta dùng chóp mũi xoa nhẹ cằm của hắn.

“Ngươi thích nghe, vì sao ta không được nói chứ?” Ta chọc ngón tay vào ngực hắn, câu nói đầy ẩn ý của hắn đã sớm nói cho ta biết, “Tim của ngươi đập nhanh như vậy, có phải ngươi cũng có điều gì muốn nói với ta phải không?”

Hắn gật đầu: “Đúng là ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Hắn nhẹ giọng nói: “Lần đầu tiên ta tỉnh lại là nhìn thấy ngươi, khi đó tim ta đập rất nhanh.”

Ta biết là hắn đang dỗ dành ta, lần đầu tiên hắn tỉnh lại còn không biết mình là ai, nhìn thấy gương mặt đầy vết sẹo của ta, thái độ của ta lại hung dữ, tim hắn đập nhanh đến vậy chắc hẳn là bị dọa sợ rồi.

Nhưng ta không vạch trần hắn, ta chỉ lặng lẽ hôn hắn trong bóng tối, sấn đến cọ người vào cơ thể hắn rồi nằm xuống một lúc.

Ta ngắm sao đêm, ngửi hương hoa thoang thoảng trên người sư huynh, ta thấy gió ở đây thật dễ chịu và cùng hắn nằm ở đây làm ta càng cảm thấy yên bình.

Nếu ngủ ở bên ngoài thì ta sợ hắn sẽ bị cảm lạnh, thân thể hắn vốn đã suy nhược, tuy rằng ta còn rất nhiều đan dược, nhưng hiện tại có thêm Cố Thanh…

Đúng rồi, xém quên mất mình có hai cây linh thảo!

Ta vội vàng đứng dậy, lục lọi trong đống quần áo bên cạnh.

“Làm sao vậy?” Hắn rướn người qua hỏi ta, “Ngươi đang tìm gì vậy?”

“Hôm nay ta mua được hai cây linh thảo hiếm có khó tìm!” Ta tìm được túi trữ vật, hưng phấn kéo hắn đứng dậy, đi chân trần đến trước lều nhỏ.

Ta lấy tự cẩn thảo và hoa đắng ra im lặng kiểm tra một lúc, ta thấy bọn chúng chỉ hơi héo một tí nên cũng an tâm.

May là ta không ngắt hết rễ cây, nên mọi chuyện còn có thể cứu vãn.

“Nó dùng để làm gì vậy?” Hắn hỏi ta.

Ta cầm linh thảo quơ quơ trước mắt hắn rồi đưa cho hắn xem, vừa nói vừa quơ chân múa tay: “Đây là linh thảo, có thể dùng nó để trị sẹo trên mặt ta! Chờ ta tìm được những nguyên liệu còn lại, sau đó luyện thành đan dược thì khi đó mặt ta sẽ khôi phục như lúc ban đầu!”

Một tay hắn cầm linh thảo, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nó, ánh mắt hắn dần dần trở nên nhu hòa, khóe miệng hắn nhếch lên, hiển nhiên là vì ta hưng phấn, hắn bèn đưa tay sờ lên mặt của ta, ta không né tránh hắn. Thay vào đó trong lòng ta dâng lên cảm xúc xấu hổ.

Ta để hắn chạm vào những vết sẹo kia bởi vì sau khi mặt ta được chữa khỏi, hắn sẽ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của ta.

Giọng hắn nhẹ nhàng: “Ta từng hình dung dáng vẻ ban đầu của ngươi như thế nào.”

Ta không đoán được hắn sẽ tự mình nghĩ chuyện này, ta lặng lẽ cúi đầu, trông có chút không được tự nhiên, nói: “Những vết sẹo này rất khó coi, ngươi sợ cũng là chuyện thường thôi…”

Hắn nâng lên ta mặt, mỉm cười: “Ta nằm từng nằm mơ thấy đấy.”

Ánh mắt ta rưng rưng, mạnh miệng nói: “Chuyện đó không tính, chuyện gì trong mộng sao có thể tin…” Ta lấy tay hắn xuống, cố ý tránh né hắn mà ngồi xổm xuống, tay cầm cây cuốc nhỏ bắt đầu đào đất.

Hắn đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn ta đào đất, hắn nhẹ giọng nói: “Ta cũng nghĩ vậy, chính ta cũng cảm thấy giấc mộng kia là thật, ta vẫn luôn là mơ thấy…”