Bụi Xưa

Chương 51: Mộng tỉnh thời gian



Ta đào được hai cái hố khá vừa ý, đặt chiếc cuốc sang một bên, ra hiệu cho hắn đem linh thảo cho ta.

Ta không nhịn được tò mò mà hỏi hắn: “Ngươi đã mơ thấy gì?”

“Ừm… Trong mơ ta thấy mình đắp cho chăn cho ngươi,” hắn cười rồi ngồi xổm xuống cạnh ta, đưa linh thảo cho ta trồng, nói: “Bỗng nhiên ta tiến vào một gian phòng, thấy ngươi đang nằm ở trên giường ngủ, hơn nửa người của ngươi không mặc gì, ta đi qua nhìn, sau đó đắp chăn cho ngươi đàng hoàng, nhưng ngươi nhíu mày đá chăn văng ra, ta lại đắp cho ngươi lần nữa, kết quả ngươi lại đá văng ra tiếp, cuối cùng ta ở trong mộng cười khổ, nhưng đến cuối ta vẫn đắp chăn cho ngươi…”

Hắn sợ ta nghe thấy giấc mơ này quá buồn cười, nên hắn không nói nữa mà chỉ cười tủm tỉm hoài.

“Bây giờ ta đã không đá chăn nữa rồi…” Ta nghe hắn cười, trong lòng tràn ngập cảm giác xấu hổ.

Ta trồng linh thảo thật cẩn thận, sử thuật pháp để bồi đất bón phân cho cây, ta nói với hắn rằng giấc mộng kia thật kỳ lạ: “Ngươi nằm mơ thấy chuyện đó là vì ngươi luôn muốn đắp chăn đàng hoàng cho ta.”

“Có lẽ vậy, đúng là hiện tại ngươi còn không đá chăn nữa.” Hắn nhìn tay ta lấm lem bùn đất, bèn đứng dậy đi đến lu nước mưa ở phía trước, hắn vươn tay múc gáo nước mưa cho ta rửa tay, sau đó đem khăn cho ta lau.

Ta xoa tay: “Ngươi còn mơ thấy gì nữa không?”

“Ta còn mơ thấy…” Khuôn mặt hắn ẩn nét tối tăm, đôi mắt hắn sáng lấp lánh, khe khẽ nói: “Mơ thấy ngươi hôn ta.”

“Đồ lưu manh,” ta dần dần đỏ mặt, ném khăn vào người hắn, “Sao ngươi có thể mơ như vậy…”

Dường như hắn đã sớm dự đoán được ta sẽ phản ứng như vậy, liền đưa tay bắt chiếc khăn dính nước: “Lúc đó ngươi chủ động nhào lên ngươi ta đòi hôn.”

Ta đẩy hắn: “Chỉ có ngươi mơ thôi.”

Nhưng ta vẫn tò mò, hỏi hắn: “Ta ở trong mộng của ngươi là người như thế nào?”

Hắn mỉm cười diễn tả bộ mặt của ta, nói: “Mặt vừa trắng vừa tròn, không gầy như ngươi bây giờ, thoạt nhìn ngươi chưa được hai mươi tuổi…” Bỗng nhiên hắn không cười nữa, nói: “Nhưng sau khi ngươi hôn ta thì ngươi khóc suốt, khóc rất thương tâm…”



“Tại sao ta lại khóc…” Ta nghe hắn nói vậy, ngược lại cảm thấy phiền muộn, “Nghe có vẻ không may mắn lắm…”

Hắn lại nói: “Nhưng khi ta sờ vào mặt ngươi thì ngươi không khóc nữa.”

“Phải không vậy?”

Sắc mặt hắn nhàn nhạt, rũ mắt nói: “Đúng vậy.”

“Sau đó thì?”

Hắn lắc đầu: “Ta không rõ…”

Trong lòng ta hơi thất vọng: “Không phải ngươi nói ngươi hay mơ thấy sao?”

“Ta luôn thấy ngươi trong mộng, nhưng khi tỉnh lại thì quên hết…” Giọng hắn nhẹ bẫng, giống như đang lầm bầm trong miệng, nói: “Ta có cảm giác những giấc mộng đó không thuộc về mình, chúng rất xa lạ, nhưng lại thật quen thuộc.”

“Ta còn có một giấc mộng.” Hắn nói.

Ta rất muốn lảng tránh giấc mộng không may mắn kia của hắn, vì thế trưng vẻ mặt đầy chờ mong nhìn hắn kể chuyện khác.

Hắn không nói lời nào, chỉ giơ tay chạm vào mặt ta, nhẹ nhàng và tỉ mỉ vuốt ve má ta, đầu ngón tay lướt từ khóe mắt lên trán, qua khóe miệng, chạm lên sống mũi, dường như có tia đau lòng hiện lên nhất thời trong mắt hắn rồi nhanh chóng biến mất, hắn nhẹ giọng nói: “Không nói cho ngươi nghe đâu.”

Ta sử phép khích tướng: “Không dám nói thì không thôi, chỉ sợ lại là một mộng hạ lưu thôi.”

Kết quả hắn không mắc lừa bẫy của ta, nụ cười lại xuất hiện trên môi hắn: “Cũng không phải chúng ta chưa làm chuyện hạ lưu…”

Hừ! Đúng là nói không lại hắn mà!

Ta cúi đầu nhìn linh thảo, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy ngột ngạt, khó chịu.



Hắn nằm mơ nhiều như vậy, còn không phải là vì gương mặt hiện tại của ta… Đầy sẹo, khó coi như vậy sao…

Ta nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi nằm mơ nhiều như thế, là vì ngươi rất muốn được nhìn thấy gương mặt lúc đầu của ta đúng không…”

“Đương nhiên muốn,” hắn vuốt ve mặt ta nói, “Ta không muốn mỗi lần nằm xuống giường thì ngươi lại đưa lưng về phía ta ngủ, cũng không muốn ngươi luôn để ý về nó, ta rất muốn nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của ngươi, ta rất chờ mong.”

Ta nghe hắn nói vậy khiến bản thân ta rơi vào khoảng hư không, ta ngẩng đầu nhìn hắn, càng bị đôi mắt nhu tình sáng ngời của hắn nhìn đầy vẻ dịu dàng, chờ mong: “Vây ngày mai ta sẽ đi tìm cây linh thảo khác! Để mau chóng chữa mặt ta.”

“Vậy chúng ta ngủ sớm tí đi!” Ta nói xong, chạy đến khóm hoa và bụi linh thảo mới trồng, sửa sang lại một chút, sau đó sử thuật pháp dọn dẹp sạch sẽ, ta ôm đệm chăn và quần áo lên, hắn đi đến cầm giúp ta một ít.

Tiếng ve kêu giữa đêm hè oi bức, bọn ta cùng nhau bước vào phòng, dẫm lên mặt cỏ dưới chân, phát ra tiếng sàn sạt trong đêm.

Ta càng nghĩ càng thấy hưng phấn, bắt đầu nghĩ xa một chút, đó là lúc cấm chế của hắn được hóa giải, sau khi song tu vài lần, việc tu luyện của hắn đã thuận lợi, sẽ cùng ta trải qua quãng đời còn lại…

“Ngươi đang cười gì vậy?” Giọng hắn mang theo ý cười.

“Ừm…” Ta nghiêng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Ta đang suy nghĩ, sau khi mặt ta được chữa khỏi, vẻ mặt của ngươi sẽ như thế nào…”

“Muốn biết không?” Hắn ngừng bước chân, xoay người lại đối diện mặt ta.

“Muốn…” Ta còn chưa nói xong, hắn đột nhiên đem tấm chăn mở ra, sau đó bao ta lại.

Trước mắt ta tối sầm, bị hành động của hắn chắn tầm nhìn của ta, chăn không mỏng cũng không dày, nhưng ta lại bị vòng tay rắn chắc của hắn siết đến ngạt thở, ta ôm lấy quần áo, nhẹ nhàng thụi vào hắn: “… Ngươi làm gì vậy?”

Giọng hắn xuyên qua lớp đệm chăn dán đến bên tai, nói: “Không phải ngươi muốn biết sao? Đến lúc đó ta khẳng định ngươi sẽ nhìn đến không nỗi thể rời mắt được, sau đó bắt ngươi song tu cùng ta…”

Hắn càng dán càng gần, cơ hồ sắp cắn vào lỗ tai ta: “Trên giường, trên đám cỏ, trong thau tắm, nếu ngươi không chịu ta sẽ đánh ngươi, ngươi càng la, ta càng đánh…”