Hà Vi đợi cả buổi chiều vẫn không nhìn thấy trên mạng có tin tức gì về buổi phỏng vấn, ban đầu cô ả còn cho rằng đang bị ép xuống, sau đó mới biết vốn dĩ chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Không chỉ thuận lợi ghi hình, hình ảnh Khổng Hi Nhan trên sân khấu động viên hai mẹ con Viên Viên lại được khen ngợi không thôi.
Sự đánh giá của người ngoài đối với nàng như nước dâng thuyền, thiện cảm tăng cao.
Hà Vi tức giận, liên tục gọi cho người mẹ kia, không bị tắt máy thì chính là không gọi được, đến gần chạng vạng mới kết nối được, người kia chỉ nói mấy câu khiến Hà Vi rơi xuống đáy vực.
Cô ta nói bọn họ nói chuyện đã bị ghi âm.
Cô ta nói hết cách rồi, chỉ có thể phối hợp.
Hai câu sau đó Hà Vi không nghe được nữa, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Không lâu sau, Ngụy Diễm gọi cho ả, bảo ả xem đường dẫn (link) hắn gửi
Hà Vi run run mở máy tính lên, thấy đường dẫn Ngụy Diễm gửi qua, là một bài đăng trên diễn đàn, bên trên ghi rõ các hoạt động của Khổng Hi Nhan khi ở Trường Ninh.
Người viết bài là một sinh viên đại học, vì buổi phỏng vấn độc quyền của Khổng Hi Nhan mà cô đến Trường Ninh, muốn biết chuyện cũ của nữ thần. Không đào thì thôi, đào ra mới giật mình. Sau khi quay lại giới giải trí, cachet đóng 'Phá kén' mà Khổng Hi Nhan nhận được đều quyên góp cho trường học, nhờ hiệu trưởng nên cô mới biết ngày nhận tiền quyên góp trùng với thời gian nàng quay 'Phá kén'.
Ngoài ra còn có rất nhiều bức ảnh, Khổng Hi Nhan cõng đứa trẻ, mua quần áo cho chúng, cùng đám trẻ chơi đùa đọc sách, đủ nội dung từ ảnh này qua ảnh khác.
Cuối cùng người đăng còn nói về lũ lụt ba năm trước tại Trường Ninh.
Nhắc đến Khổng Hi Nhan.
Cũng không nói gì nhiều, chỉ để lại vài chữ.
Khổng Hi Nhan dẫn mấy đứa bé thoát ra.
Người viết bài dùng danh dự bản thân để đảm bảo mỗi câu từ viết ra đều là sự thật, ai không tin có thể tự đến Trường Ninh điều tra.
Mà thực tế cũng không cần tra nữa, chỉ như vậy là đủ.
Sau khi trở lại, đầu tiên là cứu Cố Linh, rồi cứu Viên Viên, trong lòng mọi người đã vững chãi hình tượng của Khổng Hi Nhan, hiện tại thêm tin ở Trường Ninh, đã không còn ai nghi ngờ gì nữa, không ít người bình luận hỏi người viết địa chỉ Trường Ninh, dồn dập quyên tiền hoặc quyên sách vở, quần áo gửi đi.
Thậm chí, có người còn thành lập 'Đội tình nguyện Khổng Hi Nhan', mong muốn phát huy tinh thần của nữ thần, đi vào thành phố H làm tình nguyện.
Cuối cùng chính quyền thành phố H cũng đăng weibo, nói rằng trong một buổi chiều, phòng tình nguyện thành phố đã bị quá tải vì quá nhiều người gọi điện đăng kí. Bọn họ rất hoan nghênh những tình nguyện viên đến xây dựng lại các căn nhà cũ bị sập, đồng thời khen ngợi Khổng Hi Nhan đã mang đến ảnh hưởng tích cực cho mọi người.
Những lời khen ngợi này khiến cư dân mạng vô cùng yêu thích.
Sau khi chính quyền thành phố H đăng bài không lâu, cư dân mạng sùng bái, phát hiện ba năm trước Khổng Hi Nhan cũng đi làm tình nguyện hậu thiên tai ở Trường Ninh, từng bức ảnh được đăng lên mạng, dưới weibo của Khổng Hi Nhan rầm rộ lượt người hâm mộ.
Weibo, diễn đàn Thiên Nhan, Tieba, chỉ cần là nơi có người dùng tham gia đều tràn ngập ba chữ Khổng Hi Nhan.
Số lượng người hâm mộ nàng tăng lên không tưởng, có thể nhìn bằng mắt.
Thiên sứ nữ thần trở thành tên gọi thay cho Khổng Hi Nhan, lan truyền khắp mạng xã hội.
Hà Vi nhìn chằm chằm màn hình, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Bọn họ vì giữ nhiệt độ để lật cờ mà lao lực trắc trở, không ngờ, không ngờ lại trở thành bàn đạp cho Khổng Hi Nhan.
Như vậy sao cô ta có thể không tức giận!
Hà Vi xem xong bài đăng lập tức gọi cho Ngụy Diễm, bảo hắn tung tin ở Trường Ninh ra, Ngụy Diễm phủ đầu mắng cô ta, hiện tại mà tung tin lũ lụt ra thì chỉ có lũ bại não mới làm, không khác gì hỗ trợ Khổng Hi Nhan.
Hắn còn lạnh lùng chốt hạ câu cuối: "Cô lo về chuyện ghi âm đi."
Hà Vi tái mét mặt mày, cô ả nhìn về ánh chiều tà ngoài cửa sổ, phút chốc có sự bất lực dâng lên.
Chân trời gần đen.
Khổng Hi Nhan bận rộn cả ngày, về đến nhà đã hơn bảy giờ tối. Trì Vãn Chiếu đang ngồi trên sofa chờ nàng, thấy nàng về nhà, vẻ mặt tự nhiên nói: "Xong rồi?"
"Dạ."
Khổng Hi Nhan thả túi ra, đi đến sofa ngồi xuống bên cạnh Trì Vãn Chiếu.
Nàng vươn tay ôm eo Trì Vãn Chiếu, nghĩ lại chuyện hôm nay, trong lòng vẫn còn run.
Trì Vãn Chiếu ôm nàng: "Hi Nhan."
Khổng Hi Nhan mềm nhẹ vâng một tiếng: "Sao ạ?"
Trì Vãn Chiếu ghé vào người nàng hít một cái: "Không có gì."
Khổng Hi Nhan cảm thấy ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô, lại hạ mắt xuống, tựa vào lòng Trì Vãn Chiếu: "Có phải chị thấy em quá liều lĩnh không?"
Trì Vãn Chiếu mím môi cười cười: "Không, em làm tốt lắm."
Khổng Hi Nhan nghe thấy khen ngợi liền rướn người hôn Trì Vãn Chiếu: "Là cô giáo dạy dỗ giỏi."
Nàng nói xong thì đặt máy ghi âm vào tay Trì Vãn Chiếu, chỉ sợ Hà Vi có nằm mơ cũng không nghĩ đến bọn họ sẽ giấu máy ghi âm trong con thỏ bông. Càng không nghĩ được, bọn họ bảo vệ chu đáo như vậy, chỉ cho phép nhân viên dọn dẹp đi vào nên nàng mới có cơ hội.
Trì Vãn Chiếu nắm đồ vật trong tay, nhìn ánh đèn, nói với Khổng Hi Nhan: "Chị đi gọi điện thoại."
Khổng Hi Nhan nhìn cô: "Chị gọi Sài Nhân hả?"
Trì Vãn Chiếu cười khẽ: "Hi Nhan, em đúng là càng ngày càng thông minh."
Trì Vãn Chiếu cầm điện thoại ra, ánh mắt xin phép Khổng Hi Nhan, nàng kiêu ngạo phất phất tay, Trì Vãn Chiếu cầm điện thoại mặt chứa ý cười, cô đi đến cửa sổ gọi cho Sài Nhân: "Có rảnh không?"
"Qua đây một lúc."
Sài Nhân nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì? Tám giờ tôi có hẹn dùng bữa với Ngụy Diễm và Hà Vi."
Trì Vãn Chiếu nhìn đồ vật trong tay: "Vậy nhân tiện cô chuyển món quà của tôi cho bọn họ."
Sài Nhân:...
Khổng Hi Nhan nhìn Trì Vãn Chiếu đứng một bên gọi điện, nàng ôm Yên Yên lên tầng tắm rửa, đã lâu không tắm cho Yên Yên, nó hưng phấn nhảy nhót tưng bừng.
Trong phòng tắm hoàn toàn là tiếng kêu meo meo.
Yên Yên ngẩng đầu, nhìn Khổng Hi Nhan bằng ánh mắt xanh thẳm, thỉnh thoảng còn vươn lưỡi ra liếm liếm, cảm giác ngứa ngáy truyền đến từ ngón tay, Khổng Hi Nhan vỗ vỗ đầu nó, Yên Yên vặn vẹo cơ thể, nước bắn tung tóe.
Khổng Hi Nhan nhanh chóng dùng khăn mặt quấn nó lại, sau đó nàng đi tắm.
Lúc đi ra nghe thấy dưới tầng có tiếng động.
Không lâu sau thì có tiếng đóng cửa.
Trì Vãn Chiếu đi lên.
Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn cô: "Sài Nhân đến rồi ạ?"
Trì Vãn Chiếu: "Ừ, vừa mới đi."
Khổng Hi Nhan có chút không rõ: "Em vẫn không biết chị muốn làm gì."
Trì Vãn Chiếu kéo nàng ngồi xuống ghế, cô cầm máy sấy lên, bắt đầu sấy tóc cho nàng. Tiếng vù vù của máy sấy hòa với giọng nói của cô.
"Hi Nhan, chị nói rồi, một núi không thể chứa hai hổ."
"Cảnh Yên và Hâm Huy, chỉ một bên có thể tồn tại."
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn cô: "Thật sự không phải vì em chứ?"
Trì Vãn Chiếu vuốt tóc nàng: "Thật mà."
Khổng Hi Nhan mím môi không trả lời.
Nàng đã không còn là Khổng Hi Nhan khi mới trở lại, ở bên cạnh Trì Vãn Chiếu lâu như vậy, nàng đã hiểu tính của cô. Nếu như lời cô nói thật sự một núi không thể chứa hai hổ, tại sao ba năm nay, cô chưa từng ra tay với Hâm Huy lần nào.
Cũng là vì chuyện của nàng liên hệ với Hâm Huy.
Trước giờ Trì Vãn Chiếu không làm chuyện mà cô không nắm chắc, nhưng đối mặt với Hâm Huy là ngoại lệ.
Hành động của cô có chút nóng vội.
Chẳng hạn là chuyện Vệ Hạo Nhiễm lần trước.
Tuy rằng ngoài mặt thì nói phải phân rõ quan hệ với Hâm Huy, tự đáy lòng Khổng Hi Nhan biết rõ.
Trì Vãn Chiếu là vì nàng.
Khổng Hi Nhan xoay người ôm lấy Trì Vãn Chiếu, cọ cọ trong lòng cô, than thở trong lòng.
Tiểu Vãn tốt thế này.
Kiếp trước, chắc nàng đã cứu cả thiên hà rồi!
- ------------------------
* Tác giả có lời muốn nói
Trì Vãn Chiếu: "Chị tốt chỗ nào cơ?"
Khổng Hi Nhan: "Ừm...."
Trì Vãn Chiếu: "Tốt ở đâu nào?"
Khổng Hi Nhan: "Kỹ thuật tốt nha."
Trì Vãn Chiếu:....
Chúc mừng Trì đại miêu bị trêu chọc, Hi Nhan phản công đến đây!
Ngoài ra, phát biểu cảm nghĩ một chút. Vượt 1000 lượt theo dõi rồi, hạnh phúc quá đi. Mong rằng tôi có thể đạt 2000 vào năm tới, cũng mong các thiên thần nhỏ đang đọc bài luôn vui vẻ và sẽ gặt hái được thành công nhất định giống Tiểu Quy.