Màn đêm buông xuống, Sài Nhân ngồi trong xe, đồng hồ hiện đã hơn tám giờ, điện thoại của trợ lý ngồi ghế phụ đổ chuông, cô nhìn tên người gọi: "Nhân Nhân, đi vào chưa?"
Sài Nhân nhìn thời gian cười khẽ: "Không vội."
"Để họ chờ thêm lúc nữa."
Trợ lý hiểu rõ gật đầu, nhấc máy: "Alo, Ngụy tiên sinh? Phải, anh và Hà tiểu thư chờ thêm chút nhé, Nhân Nhân đang nhanh chóng đến nơi rồi."
Bên kia điện thoại vang lên giọng nịnh nọt rõ ràng: "Được được, chúng tôi không vội, cô cứ dặn Sài tiểu thư đi từ từ thôi."
Vẻ mặt trợ lý hờ hững cúp máy.
Sài Nhân ngồi trên xe xem điện thoại.
Tên của Khổng Hi Nhan tràn ngập mọi ngóc ngách trên weibo. Lần gần nhất rầm rộ như vậy là 5 năm trước, khi Mạc ảnh hậu đạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Liên hoan phim Berlin, gây nên náo động cả trong lẫn ngoài giới giải trí, là diễn viên người Trung Quốc đầu tiên đạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Liên hoan phim Berlin, tên tuổi của Mạc ảnh hậu người người nhà nhà đều biết.
Mà bây giờ.
Khổng Hi Nhan dựa vào mị lực của bản thân, đã khiến cho mọi người biết đến tên nàng.
Sài Nhân từng hâm mộ nàng, chỉ riêng sự lo lắng săn sóc nhiều năm của người kia dành cho nàng cũng đủ khiến cô hâm mộ, nhưng qua tình huống ở thành phố H, cô đã bỏ đi sạch sẽ sự hâm mộ kia, chỉ còn lại kính phục.
Sài Nhân gặp nhiều nghệ sĩ, chưa từng thấy ai như Khổng Hi Nhan.
Đặc biệt như vậy.
Sài Nhân ngồi trên xe một hồi lâu mới cùng trợ lý xuống xe, đi vào nhà hàng, trợ lý mở cửa phòng ra, Sài Nhân bình thản đi vào.
Ngụy Diễm và Hà Vi vội vàng đứng lên, bọn họ nhìn Sài Nhân cười nói: "Sài tiểu thư."
Sài Nhân gật đầu: "Xin lỗi, lịch trình dày quá, không làm mất thời gian của hai vị chứ?"
Ngụy Diễm nhìn Hà Vi: "Sài tiểu thư khách khí rồi, nói ra thì hiện tại chúng ta đều thuộc quản lý của Hâm Huy, cũng coi như là đồng nghiệp."
Sài Nhân ngồi trên ghế: "Ngụy tiên sinh nói phải."
Từ lúc Sài Nhân đi vào, Hà Vi vẫn là dáng vẻ hồn vía lên mây, trên mạng không ngừng khen ngợi Khổng Hi Nhan, nhưng lời của người mẹ Viên Viên như gieo một cây gai trong lòng ả, không biết khi nào cây gai đó sẽ đâm vào.
Vì thế vốn là một bữa ăn vui vẻ, nhưng sắc mặt ả tái mét, hai mắt vô hồn.
Ngụy Diễm khẽ liếc ả rồi chuyển tầm mắt, hắn nói với Sài Nhân: "Sài tiểu thư, không biết chuyện vai diễn cô nói lần trước..."
Sài Nhân như vừa hoàn hồn: "Phải rồi, chuyện này tôi còn phải xin lỗi hai vị, vừa mới nhận được điện thoại của đoàn phim, đã chọn xong người."
Ngụy Diễm nghe thế liền thay đổi sắc mặt, hắn đứng lên: "Sài tiểu thư như vậy là ý gì?"
Đoàn phim chọn xong người rồi?
Vậy còn gọi họ đến làm gì?
Cười nhạo đấy à?
Ngụy Diễm xanh mặt, Hà Vi cũng đứng lên: "Chọn xong người?"
Sài Nhân thu hết vẻ mặt của hai người vào trong mắt, cô khoanh tay trước ngực, bình tĩnh ung dung nói: "Tuy rằng lỡ hẹn chuyện đoàn phim, nhưng tôi nghĩ, chúng ta có thể hợp tác bằng một hình thức khác."
"Hà tiểu thư, theo tôi được biết, cô mua chuộc mẹ của Viên Viên, còn không cẩn thận bị ghi âm, đúng không?"
Nhất thời sắc mặt Hà Vi trắng bệch, cơ thể nghiêng ngả: "Cô muốn nói gì?"
Sài Nhân bình tĩnh nhìn ả: "Nói gì ư? Đương nhiên là nói chúng ta nên hợp tác ra sao."
"Hà tiểu thư, cô nghĩ lại xem, nếu như đoạn ghi âm này ở trong tay Khổng Hi Nhan, cô ấy sẽ làm gì?"
Hà Vi lắc đầu: "Không phải tôi! Tôi không muốn đi mua chuộc ai. Là Hiểu Dĩnh! Là Hiểu Dĩnh bảo tôi làm vậy."
Sài Nhân cười khẽ: "Vậy Hà tiểu thư cảm thấy, Hiểu Dĩnh sẽ ra mặt, thay cô thanh minh?"
"Ba năm trước cô và Ngụy tiên sinh cùng nhau hãm hại Khổng Hi Nhan."
"Bây giờ lại có nhược điểm trong tay Khổng Hi Nhan."
"Cô thấy với tình hình hiện tại, Hiểu Dĩnh sẽ bo bo giữ mình thì tốt hơn chứ? Hay là, cô nghĩ cô ta sẽ đặt bản thân vào nguy hiểm để cứu cô?"
Ngụy Diễm nghe thấy sai sai, mặt đỏ lên vì khó chịu nói: "Sài Nhân, rốt cuộc cô đang nói gì!"
Sài Nhân vẫn ngồi trên ghế, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngụy Diễm, khẽ nhếch môi nói: "Tôi chỉ đang phân tích ưu - nhược điểm cho hai người."
"Nếu như Khổng Hi Nhan làm lớn chuyện, người đầu tiên bị bắt là Hà tiểu thư."
"Còn có Ngụy tiên sinh, chắc cũng sẽ lọt vào tầm ngắm."
Sắc mặt Hà Vi và Ngụy Diễm lập tức trở nên khó coi, nhất là Hà Vi, co quắp ngồi trên ghế.
Ả đương nhiên biết kết quả ra sao nếu Khổng Hi Nhan làm lớn chuyện, mà Quan Hiểu Dĩnh, Quan Hiểu Dĩnh sao có thể bảo vệ cho ả.
Từ chuyện lần trước ả đã biết, nếu không phải nhờ Ngụy Diễm, ả không thể nào vào được Hâm Huy.
Hiện tại đối với Quan Hiểu Dĩnh mà nói, ả chỉ là một cục nợ.
Nếu có thể mượn tay người khác diệt được ả, còn gì tốt bằng.
Hà Vi không có cách nào phản bác được, Quan Hiểu Dĩnh có chống lưng, mà Hà Vi - không có chứng cứ.
Sắc mặt Ngụy Diễm cũng tương tự Hà Vi, chỉ là hắn khá bình tĩnh, sau khi Sài Nhân nói xong, một lúc sau hắn mới mở miệng: "Tôi biết rồi."
"Sài tiểu thư, cô là người của Trì Vãn Chiếu."
"Có đúng không?"
Giống như Giang Viễn.
Là lưỡi dao sắc Trì Vãn Chiếu cài vào bên cạnh họ, bất cứ lúc nào cũng chờ thời cơ ra tay hành hình.
Sài Nhân đối diện hắn, ánh mắt lạnh nhạt: "Chúc mừng Ngụy tiên sinh, anh nói đúng rồi."
Ngụy Diễm siết chặt tay lùi về sau một bước, nhìn Sài Nhân chằm chằm: "Tôi phải nói cho Quan tiểu thư."
Sài Nhân đứng lên, khí thế ép người, cô bước từng bước về phía Ngụy Diễm, môi mỏng khẽ mở: "Tốt thôi."
"Anh gọi cho Quan Hiểu Dĩnh."
"Sau đó cô ta cắt đứt với tôi."
"Tôi cũng không tổn thất gì, nhưng các người thì sao?"
"Khổng Hi Nhan truyền đoạn ghi âm ra, Quan Hiểu Dĩnh sẽ kéo Hà Vi làm bia đỡ đạn, rồi còn anh, Ngụy Diễm, anh cũng chỉ là con tốt thí trong tay Quan Hiểu Dĩnh, lúc nào cũng có thể vứt bỏ."
"Hơn nữa anh biết nhiều bí mật của cô ta như vậy, anh nghĩ rằng, cô ta sẽ buông tha cho anh."
Ngụy Diễm nuốt nước bọt.
Nếu trước đây, Quan Hiểu Dĩnh nhất định sẽ bỏ qua hắn.
Nhưng bây giờ không giống vậy.
Trên tay hắn có chứng cứ ba năm trước cô ta xúi Hà Vi và hắn đối phó Khổng Hi Nhan, cô ta sẽ không bỏ qua cho hắn.
Sài Nhân chờ Ngụy Diễm tiêu hóa thông tin xong mới mở miệng nói: "Hôm nay tới đây đề nghị hợp tác, tôi hoàn toàn có thành ý."
Cô ta vẫy tay, trợ lý nhanh chóng đưa túi đen cho cô, Sài Nhân cúi đầu lấy máy ghi âm trong túi ra, cô cầm nó trong tay: "Ngụy tiên sinh, lựa chọn thế nào, tùy anh."
Ánh mắt Hà Vi chết đứng nhìn chằm chằm máy ghi âm, ả nuốt ực một cái, ánh mắt đầy khát vọng, thậm chí muốn nhào đến cướp, trợ lý đứng sau lưng Sài Nhân cẩn thận đề phòng.
Sài Nhân lắc lắc tay trước mặt Hà Vi nói: "Thế nào, Hà tiểu thư?"
"Suy nghĩ kỹ càng chưa?"
Hà Vi siết chặt tay: "Cô muốn tôi làm gì?"
Sài Nhân không trả lời ả, cô nhìn Ngụy Diễm: "Ngụy tiên sinh thì sao?"
Ngụy Diễm nhìn Hà Vi, ánh mắt hai người chạm nhau, đều cùng một ý, gật đầu nói: "Nói đi, hợp tác thế nào."
Sài Nhân cười cười: "Thật ra cũng không có gì khó khăn, tôi chỉ cần Hà tiểu thư gọi cho Quan Hiểu Dĩnh một cuộc điện thoại."
"Mặt khác, tôi biết trong tay Ngụy tiên sinh có chứng cứ Quan Hiểu Dĩnh sai khiến hai người ba năm trước."
"Tôi đã thể hiện thành ý như vậy, Ngụy tiên sinh có phải cũng nên bày ra chút thành ý không?"
Ngụy Diễm liếc nhìn chỗ khác: "Tôi không mang theo người."
Sài Nhân mỉm cười, cô thu lại máy ghi âm trong tay: "Là vậy sao, thế thì, chúng ta coi như tối nay chưa từng gặp nhau."
Sài Nhân dứt lời thì đứng lên muốn rời đi, Hà Vi đột nhiên kéo tay cô lại: "Chờ đã."
Sài Nhân đứng lại, Hà Vi quát Ngụy Diễm: "Anh còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau lấy ra đi!"
Ngụy Diễm rối rắm nói: "Vi Vi."
Hà Vi cắn răng: "Anh muốn cho tôi đi tù à? Sau đó kéo theo anh cùng vào?"
Ngụy Diễm luồn tay vào túi quần lấy ra một cái bút ghi âm màu đen, hắn cầm trong tay, nhìn Sài Nhân.
Sài Nhân xòe bàn tay ra, ra hiệu hắn đi đến.
Ngụy Diễm nhìn Hà Vi, đặt bút ghi âm vào tay Sài Nhân.
Sài Nhân lập tức đưa cho trợ lý xác minh, không đến mấy phút, trợ lý nói: "Nhân Nhân, không có vấn đề gì."
Hà Vi nghe xong liền đi đến đoạt lấy máy ghi âm trong tay Sài Nhân, ôm tay trước ngực, sắc mặt hòa hoãn hẳn.
Đã sợ hãi lo âu cả ngày trời.
Nếu còn tiếp tục, không chừng ả sẽ suy sụp mất.
Sài Nhân thấy bọn họ như vậy thì cười: "Đừng quên hợp tác của chúng ta."
"Được rồi, là đồng nghiệp, tôi khuyên hai người như này."
"Có câu nói, thành thật sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị trừng trị, tôi cảm thấy có một số việc chính miệng hai người nói sẽ tốt hơn, đừng chờ lửa chát đến trên người lại không dập kịp."
Hà Vi và Ngụy Diễm ngồi trên ghế, hai người nhìn Sài Nhân nhanh nhẹn rời đi mà run rẩy, đặc biệt là Hà Vi, mặt xám như tro.
Sài Nhân vẻ mặt như thường rời khỏi nhà hàng, gió thổi vào vạt áo cô, phát ra tiếng vù vù.
Trợ lý phía sau có chút không yên tâm nói: "Nhân Nhân, cứ như vậy đưa đồ cho họ à?"
"Bây giờ chúng ta không có đồ gì đe dọa bọn họ, nhỡ may Hà Vi và Ngụy Diễm..."
Sài Nhân hờ hững nói: "Yên tâm đi."
"Trên tay chúng ta có chứng cứ ba năm trước."
"Bọn họ sẽ không chọn Quan Hiểu Dĩnh nữa, vì thứ trong tay chúng ta lúc nào cũng có thể kéo Quan Hiểu Dĩnh xuống, đến lúc đó họ không thể dựa dẫm vào ai."
"Bọn họ không ngu như vậy đâu."
Trợ lý hiểu rõ, giơ ngón cái lên với Sài Nhân: "Vẫn là Nhân Nhân cao minh." (thông minh, sáng suốt hơn người.)
Sài Nhân cười lắc đầu.
Cao minh?
So về cao minh.
Ai hơn được Trì Vãn Chiếu.
Nghĩ đến Trì Vãn Chiếu, cô cầm điện thoại ra, bấm gọi.
Bên kia nhanh chóng có người nhấc máy.
"Alo."
Sài Nhân nghe thấy giọng cô khàn khàn, hơi ngạc nhiên: "Chị đang ngủ?"
Trì Vãn Chiếu ngồi dậy, tóc dài buông trước ngực, cô vén ra sau lưng, nói: "Chuyện gì?"
Sài Nhân cong môi: "Không có gì, chị nói đúng, bọn họ đồng ý rồi."
Trì Vãn Chiếu ừ hử đáp lại.
Khổng Hi Nhan nghe được tiếng động thì vặn người, khẽ ưm một tiếng, Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt dịu dàng.
Sài Nhân tiếp tục nói: "Ngoài ra có chuyện này, sau khi kết thúc chuyện với Hâm Huy, coi như tôi trả xong nợ cho chị."
Ngón tay Trì Vãn Chiếu sờ tóc dài của Khổng Hi Nhan, ánh mắt mềm mại, ngay cả giọng nói cũng dịu nhẹ mấy phần, cô nói: "Sài Nhân."
"Tôi chưa từng nghĩ cô nợ tôi cái gì."
Sài Nhân sững sờ, sau đó kêu lên: "Vậy mà chị dùng tôi thuận tay như vậy?"
Trì Vãn Chiếu nghe thế, hiếm khi cười khẽ, sau đó nghiêm túc nói: "Sài tiểu thư, mong cô đừng nói thế."
"Vợ tôi mà nghe được, em ấy sẽ ghen."
Sài Nhân:....
Ha!
Có vợ thì hay lắm đấy!
Sài Nhân căm tức cúp máy!
- ------------------
* Tác giả có lời muốn nói
Trì đại miêu: Xin lỗi cô, nhưng có vợ thì hay thật mà!