Ngày 31/8/2004,lần đầu tiên Phương An Tuyết thích một ngày trời mưa tầm tã
Lần đầu cô gặp Trương Minh Thiện,không phải là kiểu vừa gặp đã thích,thậm chí cả hai trước đó còn là kì phùng địch thủ của nhau
Trong lớp 6/3 ngày đó, cậu là người được sùng bái nhất bởi vì Trương Minh Thiện học cực kì giỏi,chỉ có ngữ văn thường xuyên không thuộc bài nhưng vẫn tính là tạm được,điển cuối kỳ thấp nhất cũng chỉ tầm 7 điểm
Năm đó khối lớp sáu bọn cô thì lớp 6/3 là đông nhất với sỉ số 40 học sinh,thầy cô giáo đặc biệt quan tâm đến học sinh giỏi hơn là học sinh có thành tích chênh lệch,cô lại nằm trong số học sinh hư đó,chỉ là có khuôn mặt nổi trội và hoàn mỹ môn mỹ thuật,ngữ văn và âm nhạc nên không có nhiều bạn bè,nhất là nữ sinh
Kì thi cuối kỳ I đợt vừa qua,cô giáo Hạ dạy môn toán cũng đồng nghĩa là chủ nhiệm lớp cô thông báo thứ hạng,chẳng có gì bất ngờ khi cậu lại đứng hạng nhất,Nguyễn Ngọc Gia Đình hạng hai cả.Đôi kim đồng ngọc nữ lớp cô thường được gán ghép là một cặp nên cả lớp nghe xong liền có người kêu òa lên
Cô không hài lòng với thứ hạng của mình lắm,là hạng ba!
Cô chỉ thua cậu có hai hạng,cô giáo vừ đọc xong,giờ ra chơi cậu lại chạy đến bàn của cô vừa kinh miệt cười vừa cố tình chọc ghẹo
"Cậu đúng là nên về nhà cần cù thêm đi,có cần tôi trở thành gia sư dạy cậu môn toán không?"-Cậu khoa trương nói rồi khoanh tay trước ngực,Phương An Tuyết cũng không phải là học sinh ngoan ngoãn như những năm tiểu học,cô miễn cưỡng cười,nụ cười dọa cho người ta vừa nhìn đã hoảng sợ.Cô ngước mặt lên nhìn cậu rồi nghiêng đầu
"Cảm ơn ý tốt của cậu,tôi không dám nhận.Môn toán kì này của tôi cũng đạt 7 điểm,kì thực tôi cũng chẳng cố gắng mấy mà đạt được số điểm này đúng là bản thân cũng có chút bất ngờ nha!"
Trương Minh Thiện không những không đồng tình còn đắc ý chống tay ngang hông,cũng mỉm cười cho ngang tài ngang sức
"Tôi điểm trung bình thì tròn 10!"
Phương An Tuyết cũng hơn thua đến cùng, cô cắn môi đứng lên bàn,đạp lên cuốn sách của cô vừa viết xong in một dấu chân giày,cô ở trên cao nắm lấy cổ áo cậu nghiến răng nghiến lợi
"Còn tôi thì mỹ thuật tròn 10,chúng ta coi như huề rồi!Cậu mà nói nữa hôm nay tôi nhất định sẽ đấm vào mặt cậu!"
Mà cậu nhóc kia căn bản không thèm bào chữa còn chọc cho cô nổi lửa giận mặt đối mặt.Cô và cậu ầm ĩ kéo theo một số bạn trong lớp ngoái nhìn như đang xem chuyện hay,mấy bạn trong lớp còn không biết là xảy ra chuyện gì chạy định đi báo cho cô chủ nhiệm
Đằng đây cô cả gan đứng lên bàn,Trương Minh Thiện thì ở dưới bị kéo áo nắm lên trên thấy cả áo trong,hai người mặt đối mặt,ánh mắt tựa như có một luồn sấm sét vô hình
"Phương An Tuyết,cậu nghĩ cậu là ai hả?"
Vừa dứt câu,bàn tay của cô co lại một phát hướng thẳng vào mũi cậu,cả lớp hét lên kinh hồn bạt vía kể cả cô bạn hạng hai kia,lớp của cô lớn tiếng la hét khiến một số thầy cô tức tốc chạy đến phát hiện
Cậu bị cú đấm của cô làm cho hoang mang,không nghĩ con bé này nói là làm
Căn bản cứ tưởng là cô không dám đánh
Phương An Tuyết hôm nay bùng nổ như vậy đều là nhờ có Trương Minh Thiện đến phát tiết.
Kết cục chính là,cuối giờ học buổi chiều,cô giáo Hạ gọi điện thoại đến phụ huynh của hai đứa, duy chỉ có phụ huynh của Trương Minh Thiện là không đến
Cô bị ba giáo huấn ngay trước mặt "kẻ thù" của mình,nỗi nhục này đào sâu đến sáu tất đất cũng không thể che giấu được
Tuy thế lúc ấy,Trương Minh Thiện ôm cái má sưng tấy của mình dù có lườm ngúyt cô đến đâu cũng không lộ ra vẻ hả hê nào
Trong lòng cậu lúc ấy chỉ suy nghĩ là,Phương An Tuyết ít nhất còn có ba quan tâm mà chạy đến trường,còn mẹ cậu thì đang bận đến nỗi điện thoại cũng gọi không được
Có một lần Trương Minh Thiện thầm thủ thỉ với cô,cậu nói lúc đó,nếu mẹ cậu thật sự đến,cậu lập tức sẽ sà vào lòng mẹ và kể hết mọi ủy khuất cậu phải chịu mà chính cô gây ra
Nhưng gương mặt nhỏ nhắn chỉ cười nhạt một cái,lộ rõ một chút cô quạnh tiếc nuối
Lại có một lần trong lớp thi môn mỹ thuật,Trương Minh Thiện vẽ xấu liền bắt đầu cảm thấy hoang mang. Phương An Tuyết ngồi bên cạnh liếc nhìn bài vẽ của cậu,buồn cười chỉ muốn thốt lên rằng
"Woa,cái này là vẽ sao?"-Một cái nhà và một cá cây kế bên.Mặt trời vẽ ở góc giấy,mây trên đầu mái nhà,mái nhà lại nhọn hoắt như chiếc nón mọi người thường đeo trên đầu những ngày sinh nhật
Còn nữa,bên phải ngôi nhà vẽ một cậu bé,có điều cậu bé này cao hơn ngôi nhà,chân ốm tong teo,dài ngoằng như hưu cao cổ
Cô nhẹ nhàng lắc đầu,chợt nhận ra cậu đang nhìn mình,đôi mắt chứa chan ánh sao tựa như cầu xin....thôi vậy!Cô miệng cong lên,trong lòng có chút cảm giác đắc ý dâng trào,cô cẩn thận lấy bài củ cậu đặt sang bên mình,sau đó bôi hết vẽ lại từ đầu
Rốt cuộc thời gian vốn là cơn gió thoảng,thoáng chốc đã hết giờ làm bài, Phương An Tuyết còn chưa hoàn thành bài vẽ của mình đã phải nộp đi,chỉ có Trương Minh Thiện được khen một tác phẩm tuyệt đẹp,rồi bức tranh đó còn được treo ở bảng tin lớp học
Có lẽ sau đấy cậu cũng cảm thấy áy náy.Sau giờ về,cậu đến phòng giáo viên rất lâu,cô cũng không biết có chuyện gì xảy ra nhưng một lúc sau cậu đã trở lại,sắc mặt không tồi
"Tuyết,xin lỗi cậu"-Giọng nói trong trẻo lại có phần hơi ngại ngùng,đơn giản mà khiến cô kinh ngạc
Hoá ra kẻ cao ngạo cũng có lúc biết cúi đầu xin lỗi
Cô chẳng biết nói gì,dù sao cũng đã làm rồi,ai bảo cô giúp cậu chứ?An Tuyết im lặng một chút không đáp,nhưng rất nhanh đã cảm thấy vui vẻ trong lòng.Suốt quãng đường về nhà,cô cứ nhẩm đi nhẩm lại câu nói của Thiện
Xin lỗi Tuyết
Nếu là bình thường cậu sẽ biện hộ cho mình đủ mọi lí do,cậu cũng không phải người hay cậy vào người khác
Chỉ là hôm nay lại không làm thế,cậu còn nói với cô rất rõ ràng,một lời thẳng như mũi tên,không chút gượng gạo,không chút cao ngạo,rõ ràng càng không giống bình thường
"Tuyết,cảm ơn cậu!"
"Không có gì!"- Lần này cô không bất ngờ,bởi vì cô nghĩ cậu cảm ơn cô là vì tranh vẽ kia,nhưng thực ra là không phải
Hôm sau đến lớp,tranh vẽ xuất sắc ấy bỗng nhiên bị đổi tên thành Phương An Tuyết,cả lớp không ai khỏi ngạc nhiên,có người hô to cho rằng Thiện là kẻ gian lận,có người còn bảo vì cậu thích cô nên mới làm vậy
Thế nhưng cậu bé 12 tuổi năm ấy lại rất bình tĩnh,mặc dù bị chỉ trích,còn bị ghẹo đến đỏ mặt, nhưng vẫn kiên định đứng phắt dậy,đính chính một câu trước lớp,nói lên suy nghĩ của mình
"Thừa nhận lỗi lầm là chuyện dũng cảm"
Lời nói của trẻ con rất đơn giản,nghĩ gì nói đó,tựa như là trang giấy trắng,chỉ là khiến người khác nghe có cảm giác sâu sấc
Lúc ấy,cậu đã nói câu này, Phương An Tuyết không nghĩ mình sẽ nhớ mãi như thế
Nhờ chuyện này, cô và cậu cũng không cãi nhau hay so đo nữa
Cũng không biết vì lí do gì,có một khoảng thời gian,cả hai đều rất thân nhau
Có lẽ,bởi vì cả hai đều có bố mẹ li hôn sớm,cô ở với bố,cậu sống với mẹ,thế nên mới có sự bù trừ đầy trùng hợp này
Chỉ tiếc là,thân thiết không được bao lâu
Mẹ của cậu xuất hiện,nói những lời khiến mối quan hệ này không thể cứu vãn
Có lẽ do cô của khi đó quá non nớt,lại có phần tự ti,mẫn cảm,cho rằng bà ấy vô cùng quá đáng
Vì vậy mà cô và Thiện cứ mỗi lần chạm mặt trong lớp,cứ xem đối phương như người vô hình
Dần dần,cả hai nhắm mắt xem như chưa từng gặp gỡ
Nói đến có thể buông bỏ sự kiên trì này suốt 5 năm qua hay không,đương nhiên câu trả lời chẳng hề dễ dàng
Cho đến hôm qua,buổi tối chỉ còn lại ánh đèn đường yếu ớt
Đứng bên vệ đường,Trương Minh Thiện nhìn cô với ánh mắt đầy chân thành,giọng lại nghiêm túc
"Suốt 5 năm qua,tôi vẫn còn nhớ cậu"
Có một khoảnh khắc,ánh mắt cô sáng rực chỉ vì chữ "nhớ " ấy,nhưng mà sau đó,mất vài giây cô chợt nhận ra đây không phải loại tình cảm mà cô mong chờ
Cái "nhớ" của cậu ấy,chính là ký ức còn lại về tình bạn của chúng ta
Cậu không giải thích,nhưng cô có thể tự hiểu được
Thế này,có được cho là thần giao cách cảm không?
Phương An Tuyết không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu,bởi vì cô sợ cậu sẽ thấy đôi mắt long lanh sắp không kìm được mà rơi lệ này
Lặng thinh một hồi,cô phát ra một âm thanh yếu ớt
"Thừa nhận lỗi lầm là chuyện dũng cảm"
Phương An Tuyết ngẩng đầu lên,nhìn những con thiêu thân đâm đầu vào ánh sáng,chợt cảm thấy mắc cười
Cô sẽ không như thế nữa
Không thích cậu nữa
"Cậu đã từng nói như thế,đến hôm nay mình mới có dịp trả lại cho cậu,Trương Minh Thiện,xin lỗi cậu"
"Câu này,cậu nên dành cho Minh Tuệ mới đúng"
"Đương nhiên ngày mai mình sẽ trực tiếp xin lỗi cô ấy,nhưng hôm nay mình cũng muốn xin lỗi cậu.Xem như là chúng ta hoà rồi nhé"
Trương Minh Thiện chợt hiểu ra,chuyện hoà mà cô nói đến là gì
Khoé môi cậu không nhịn được chợt cong lên,sau năm năm,vậy mà vẫn còn nhớ nhiều như thế
Xem ra,người thực sự vô tâm là cậu
"Sau này vẫn có thể làm bạn chứ?"
Người hỏi câu này,ngạc nhiên lại là Trương Minh Thiện
"Đương nhiên rồi"-Cô vui vẻ trả lời
Sau hôm nay,tớ sẽ không thích cậu nữa
Trương Minh Thiện là ly latte mà ngày hôm ấy cô đã gọi không đường
Mà latte thì làm gì có đường
Nghĩ lại thì,cũng không sao hết
Phương An Tuyết cúi đầu nhìn đôi gót chân mình và cậu,nhớ về một ngày trời nổi gió bấc,mưa gió cuồn cuộn
Chỉ còn là kí ức
Đây là lần cuối rồi,có câu này cô sẽ không nói cậu nghe nữa