Thanh xuân,sẽ có lúc chúng ta nghĩ rằng bản thân là Mary Sue,toàn diện về mọi mặt,là ánh hào quang sáng nhất trong thế giới của cậu
Vì vậy mà không nghĩ rằng,trên đời này làm gì có ai hoàn hảo đâu
Lúc buồn cũng cần người ta an ủi mà thôi
______
"Thời gian đếm ngược,còn chưa đến hai ngày nữa là thi học kì"
Ở trên bục giảng,thầy toán dùng mọi tâm huyết mà giảng bài,ở dưới lớp cũng dùng hết sức mà chuyên tâm vào bài giảng
Thế nhưng vì chuyện xảy ra mấy hôm trước,cô thực sự không tập trung nổi
Ông trời đúng là có mắt,sẽ bắt gian mấy người không chú ý vào bài giảng.Chẳng hạn là cô,ánh mắt mơ màng,nhìn đông ngó tây,vì vậy mà bị thầy Sơn nhắm đến,một viên phấn chọi một phát trúng ngay phốc
"Minh Tuệ,em nói xem bài này phải giải như thế nào?"
Trong một giây,cô như có công tắc giật mịn đứng phắt dậy,cố gắng giữ thái độ bình tĩnh trước giáo viên,nào ngờ nhìn bài tập trên bảng,mọi dũng khí biến thành bất lực,không dám giấu dốt mà đáp:Em không giải được"
Còn chưa đọc hết bài,đã bảo không giải được?
Cả lớp liền cười một trận sảng khoái
"Im lặng!"- Thầy Sơn lấy thước gõ bàn hai tiếng,bỗng nhiên lại gọi tên cậu:"Thiện,hay là em giúp bạn đi"
Nhất thời bị gọi,tâm lý của người đang ngái ngủ chưa kịp chuẩn bị đã vội vàng đứng phắt dậy
Thiếu niên nhìn phương trình dài như dải ngân hà,chỉ nhẩm một chút,đã có cho thầy câu trả lời
"Lấy 2 điểm A và B thuộc đường thẳng,lần lượt thực hiện phép tịnh tiến A, B theo vecto v→ ta được 2 điểm A'và B',đường thẳng đi qua 2 điểm A' và B'là đường thẳng d' hay d'là ảnh của đường thẳng d "
Câu trả lời khiến cho Hoài Sơn hài lòng
"Thấy đấy,trong lớp luôn có hai thành phần như vậy.Đều không chú ý nghe giảng,nhưng một người không biết làm,một người lại trả lời lưu loát"
Cả lớp lại cười như được mùa
Mặt của cô thoáng ửng hồng,bị bắt không nghe giảng,còn nói ở trước lớp nữa
Mà thảm nhất chính là bị so sánh với top 1 của khối
Coi như là thua trong vinh quang đi
Chuyện vẫn chưa kết thúc nhanh như vậy,vẻ mặt của thầy Sơn dường như đã quá bất lực với Trương Minh Tuệ
Ai bảo cô học lệch đến mức độ này
Nếu là giáo viên khác trong giờ học thấy cậu không chú tâm có thể nhắm mắt làm ngơ.Tuy nhiên thầy Sơn không phải là người như vậy
Ông là một mẩu nho nhỏ ở Bình Phú rất tâm huyết với trò,dù sao cũng là sắp thi rồi,không thể tiếp tục để cô lơ là
"Thời gian thi đếm ngược còn chưa đến 2 ngày nữa.Minh Tuệ,thầy chỉ muốn nhắc nhở em theo khối A nhất định phải giỏi toán,vả lại thi tốt nghiệp thì môn toán còn rất quan trọng,cho dù học khối xã hội thì cũng tính điểm mà đúng không?"-Từng lời của ông sâu sắc đến tận tâm can,học sinh phía dưới bao gồm cả cậu đều nghiêm túc lắng nghe,không một tiếng động
"Thế nên hôm nay chúng ta hãy sắp xếp lại chỗ ngồi một chút.Minh Tuệ,em chuyển qua ngồi cùng với Thiện đi,để cậu ấy giúp em học tập tiến bộ"
Sắc mặt của thiếu nữ đột nhiên thay đổi,cô bất giác quay sang nhìn Hà Hân,cô nàng cũng bối rối nhìn cô
Vẻ mặt đủ để thay cho lời nói
Chia ly từ biệt
Thấy cô chuẩn bị xách cặp lên ngồi với cậu,Trương Minh Thiện liền ném tập sách của Phúc Thịnh sang phía dưới,khiến cho thiếu niên nọ cau mày khó hiểu,phun ra mấy lời đen tối
đủ cho mấy người gần đó nghe
"Mày khẩn trương cái gì?"
Mọi người đều cười haha mấy tiếng,tự ngầm hiểu là nói đến ai
Trương Minh Tuệ đỏ mặt ngồi xuống,đến khi mông chạm ghế mới từ từ xoay qua,vẫy tay mà chào
"Hi,lại gặp nhau rồi"
Cậu cũng nghiêng đầu cười:"Chào"
"......."
Phúc Thịnh bị đuổi ra bên ngoài đứng bất động,tay kìm chế không muốn động thủ
"Hai người còn định chào nhau đến bao giờ?"
Có còn coi tôi là người sống hay không?
Cứ như vậy,giờ toán sau đó trở thành lớp học đổi chỗ,tiếng kêu ai oán vì chẳng hài lòng liên tục vang lên
Thời gian trôi mau,cuối cùng đã đến thời khắc khiến mọi người có thể thở phào,chính là tiết tự học
Cô bị áp lực học tập cùng với việc ngồi cạnh Thiện mà trở nên căng thẳng, mệt mỏi úp mặt xuống bàn thở dài một hơi,khép hờ đôi mắt để nhìn trộm cậu
Buổi sáng mà trời đã nắng gắt,sau gáy cậu có thể nhìn rõ lông tơ.Cổ của cậu rất dài,ngay cả yết hầu nhô ra cũng hoàn hảo
Một cơn gió chợt thổi qua,tóc mái cậu bay nhè nhẹ,cùng nhịp điệu với cuốn tập bị gió thổi bay vài trang
"Này"
Âm thanh này đủ cho hai người cùng nghe,Trương Minh Tuệ cứ ngỡ mình bị bắt tại trận,không đáp mà giả vờ ngủ
Thiện cũng không nói nữa.Cậu nhìn cô gái bên cạnh chỉ dám thở nhẹ,thỉnh thoảng còn chẳng thấy động đậy,môi không nhịn được mà cong lên
Tay cũng đặt lên mái tóc đen mềm mượt,lướt qua nhẹ nhàng như nước
Quả nhiên vẫn là mùi dâu tây
Cô khẽ động mi tâm,giả vờ ngủ không ngon mà chôn mặt dưới bàn
Giấu đi khuôn mặt đang nóng dần như nhiệt độ bên ngoài
______
"Thiện,lát nữa đi chơi bóng không?"-Minh Khôi chạy đến bàn bọn cô,choàng tay thân thiết ôm lấy Thiện,vừa cười vừa cợt nhả chọc ghẹo:"Minh Tuệ,cho tôi mượn Thiện nhà cậu một chút nhé"
"A...?"-Trương Minh Tuệ đang nghe cậu giảng bài học hồi sáng,nhất thời bị cách xưng hô kia làm cho ngại ngùng,không thể đáp lại
Thiện cũng đạp vào chân thiếu niên kia một cái:"Bớt nói bừa đi"-Ngừng một chút,lại tiếp tục cầm bút lên,dùng ánh mắt chọc ghẹo mà nhìn cô,tươi cười:"Không đi,tao phải nghe lời thầy toán chỉ dạy bạn cùng bàn "
"Đm"-Minh Khôi thầm mắng một tiếng,bỗng nhiên lại ôm bụng cười như điên:"Mày có đức hạnh từ bao giờ thế?"
Câu này cô hay lấy để ghẹo Thiện lắm,nên vừa nghe đã cảm thấy ngượng ngùng né tránh ánh mắt của cậu,hướng lên nhìn thiếu niên Minh Khôi mà giải thích:"Vậy thôi hai người cứ đi đi,lát nữa ra chơi vào cậu chỉ mình tiếp"
Câu sau là dành cho Trương Minh Thiện,mà thiếu niên lại không đồng ý với cô
Cậu nhướng mày nói:"Tôi có thói quen làm một chuyện phải làm cho xong nên cậu đừng có trốn học"
"Này,tớ không có "
"Vậy nói nghe xem bài này phải giải sao?"
Trương Minh Tuệ cứng miệng chỉ có thể nghiến răng được,cậu thắng!
Nguyễn Minh Khôi bất lực nhìn hai người đôi co,vốn định ghẹo ghép thành một cặp,nào ngờ nói thế nào thì hai cái đứa này dính nhau thì chẳng khác gì huynh đệ cả
"Thôi,đứng đây hồi nữa tôi thành người tàn hình giống ai đó mất,đi đây"
Nói đến người tàn hình sẽ có một kẻ tự động nhột,Phúc Thịnh đang nằm trên bàn liền ngẩng đầu lên lườm Minh Khôi
Vì thế chân của cậu ta liền bị đạp một cái
Minh Khôi cmn chỉ mắng một tiếng,nhưng rồi cũng buồn cười chẳng đôi co nữa,còn nói thêm một câu trước khi rời đi
"Chúc hai người học tập thật tốt,cùng nhau tiến bộ"
Thiện cũng cười cười không tiễn:"Lăn"
Cả bọn giỡn hớt,khoảng mấy phút sau Thiện mới tiếp tục giảng bài cho cô
Thỉnh thoảng,cô sẽ trộm nhìn hàng mi đen dài khẽ di chuyển của cậu,khoảnh khắc này,cả hai lại gần nhau như vậy
Dường như Trương Minh Thiện cũng phát hiện ra cô không để tâm,cậu gõ gõ bút,kéo mộng thiếu nữ trở về thực tại
"Còn nghe giảng không vậy?"
"Hả,à...đang nghe mà"
"Cậu cứ mất tập trung như vậy,thảo nào Lâm Võ Hoài Sơn cứ để ý mỗi mình cậu"
Cô liền lườm cậu,thiếu niên này học tốt mà láo xược quá
"Cậu không thể gọi một tiếng thầy Sơn sao,cậu cũng là học trò cưng của thầy mà"
Nằm trong đội tuyển toán cấp thành phố còn gì
Chỉ thấy Trương Minh Thiện nhún vai uể oải:"Cưng cái gì,tôi cũng không cần ai chiếu cố"
Được,ngôi sao tinh tú thì có quyền tự kiêu
"Chỉ là mình cảm thấy được giáo viên quý cũng là một niềm vinh hạnh"
Không ngờ người kia liền có cớ để đốc thúc cô:"Thế mới nói sao cậu không tập trung học toán đi,nói không chừng ông Sơn sẽ chiếu cố cậu,cho cậu vào đội tuyển luôn"
"Thôi,tớ đã một lòng với hoá học rồi nhé"
"Tùy cậu thôi"-Trương Minh Thiện đáp,lại tiếp tục viết vào tập cô vô số công thức toán hình,chữ của cậu vừa gọn gàng vừa dễ nhìn
Thực ra cô cảm thấy,lúc cậu tập trung cao độ cho bài tập cũng rất cuốn hút
Thế giới có trăm ngàn dáng vẻ,người mà mình nhìn thấy chỉ có mỗi cậu
"Trương Minh Thiện"
"Gì?"-Cậu trả lời cô mà không ngẩng đầu,cây bút trên tay cứ thoăn thoắt,trên mặt giấy chỉ trong chớp mắt đã chi chít lời giải
"Ngồi như thế này làm tớ nhớ hồi đầu năm lớp 10 quá"
Lần này cậu mới chịu ngước lên nhìn cô,cau mày nghĩ ngợi không hiểu cô muốn nói đến chuyện gì
Trương Minh Tuệ liền giải thích:"Những ngày đầu năm ấy,lúc đó trông cậu rất đáng ghét"
Thật ra chữ đáng nghét là thay thế cho chữ thèm đòn
Cậu cũng không hiểu sao cô nghĩ mình như thế,vốn dĩ người dở văn thường ăn nói không tốt,nhưng Trương Minh Thiện nói câu nào cũng làm cô cạn lời
"Tôi cũng đâu phải tờ Việt Nam Đồng,cậu không thích cũng phải thôi"
"Này,tớ không có ý đó nhé"
Thiếu niên này hay suy bụng ta ra bụng người quá
Mà nhắc đến chữ "thích" lại khiến Trương Minh Tuệ nhạy cảm,chuyện hôm trước Phương An Tuyết nói ngay trước mặt cậu,không biết Thiện có còn nhớ không
Nhưng mà nhìn biểu hiện bây giờ,chắc là không đâu
"Nói thử xem,hồi đó sao cậu ghét tôi?"
"À thì,nói thế nào nhỉ...có rất nhiều chuyện,có kể mãi cũng không hết"
"Gì thế,tôi xấu xa vậy à?"
Tóm lại,là do ánh mắt sắc lẹm của cậu doạ tớ sợ chết khiếp
Nhưng lời này cô lại không nói,chỉ bí mật giữ trong lòng
"Đó là một lần ở cửa hàng tiện lợi đối diện trường,cậu cho tớ mượn áo khoác..."