Gần đây cô nghe thấy lời đồn đại, chủ yếu là một số người nhìn cô không thuận mắt, nói An Phong thiên vị. Lời đồn đại này không phải là không có chứng cứ, chính bản thân cô cũng nhận ra chỗ thiên vị.
Chỉ một lát sau thư ký mang thức ăn đến cùng với một hộp sữa bắp, xem ra An Phong đã có kinh nghiệm. Mạc Gia Kỳ ngồi một bên nghiêm túc ăn uống, cô nghỉ một lát mới bắt tay vào làm tiếp.
Trên đoạn đường về nhà, cô khó khăn mở lời: “Anh thấy thái độ của thư ký thế nào?”
“Tốt, làm việc cũng rất tốt.” An Phong không cần thời gian suy nghĩ liền đưa ra nhận xét.
Chưa đợi cô nói tiếp, hắn đã chặn miệng: “Tôi không thích cô ta, cô nên dẹp bỏ những suy nghĩ đem tôi cho người khác.”
“Tôi vẫn có ý định đó thì sao?” Mạc Gia Kỳ tiếp tục “Thái độ của thư ký thật sự rất tốt, nhưng anh đã nghĩ một số ít đi ngược lại không? Bọn họ sẽ không thích anh đối xử tốt với tôi, nó quá thiên vị rồi.”
“Vậy thì đuổi việc.”
Lời này phát ra từ miệng An Phong khiến cô rung động, hắn đối xử quá tốt. Từ chăm sóc cho đến nơi làm việc, không có chối cãi nhưng càng tốt Mạc Gia Kỳ càng cảm thấy tội lỗi.
“Đừng, ý tôi muốn anh hãy xem tôi làm một nhân viên mới học việc.” Mạc Gia Kỳ quay đầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Chiếc xe dừng lại, hắn xuống xe mở cửa. Kể từ khi có người đột nhập mỗi lần đưa cô về An Phong đều đưa vào tận nhà, giao cho ông bà Mạc hoặc dì Lý.
Chủ đề đang nói cứ như thế mà bị gác sang một bên, Mạc Gia Kỳ vừa ló mặt ra khỏi xe Hắc Hắc sủa inh ỏi. Người bạn trung thành nhất vẫn là nó, từ bệnh viện thú y trở về Hắc Hắc có ý thức trách nhiệm hơn, thường xuyên đi kiểm tra xung quanh nhà.
Để người khác lẻn vào nhà, Hắc Hắc không tránh khỏi liên quan.
Mạc Gia Kỳ cúi người xoa đầu Hắc Hắc, nó hình như vẫn còn sợ đôi mắt màu xám của cô.
“An Phong, ở lại dùng cơm rồi về.” Túy Liên vui mừng khi thấy hai người.
Bà ta dạo gần đây đối xử với An Phong như người trong nhà. Ngay cả Mạc Gia Uy cũng nhìn hắn rất vừa mắt, cô muốn khuyên ngăn hai người bọn họ, đây là sai lầm mà.
Mấy năm trước bọn họ khuyên cô không nên ép buộc người ta.
“Cảm ơn Mạc phu nhân, tôi vẫn còn mấy con mèo đang chờ, xin phép về trước.” An Phong lễ phép chào tạm biệt.
Mấy con mèo mà cô nói cùng nuôi, hắn hiện tại ôm một mình. Đến nhìn chúng lớn thế nào Mạc Gia Kỳ cũng chưa từng quan tâm, chỉ hỏi bọn nó ăn chưa, nếu chưa liền hối thúc hắn về cho bọn chúng ăn. Một năm, hai năm… Hiện tại hình thành một thói quen khó bỏ.
Mạc Gia Kỳ không giữ người lại, sớm vạch rõ ranh giới đối cả hai đều có lợi.
Ngồi trên bàn ăn ông bà Mạc như những quý tộc, từng cử chỉ toát lên vẻ thanh lịch.
“Thẩm Mị muốn tìm một người quảng bá sản phẩm, con thấy thế nào.”
Cô nhìn xuống đồng hồ đang che đi vết sẹo, ông bà Mạc không biết chuyện Lạc Lạc hành hạ cô như thế nào, hiện tại vẫn muốn giấu.
“Con đang nghiêm túc học việc ở chỗ An Phong, chị ấy nên tìm người nào đó có sức ảnh hưởng.”
“Tiểu Gia có một lượng fan nhất định, con cứ định như thế bỏ qua?”
Bà ta không biểu hiện cảm xúc trong lời nói, nhưng cô biết Túy Liên đang tiếc nuối. Nếu Thất Diệp nghe được gợi ý này từ Túy Liên nhất định sẽ ủng hộ vô điều kiện, tài khoản được cậu ta quản lý đến tận bây giờ.
“Con sẽ bàn với Thất Diệp sau.” Cô cau mày, đũa cũng hạ xuống.
“Không cần ép bản thân.” Mạc Gia Uy nói “Mẹ con chỉ muốn hỏi thử xem, không có ý gì đâu.”
Số dư trong tài khoản là một con số lớn nhưng thời điểm này không thể so với Mạc Gia Uy, khoản thu nhập cũng hạn chế. Chủ yếu đến từ chỗ đầu tư của Hạ Minh Tây và Thẩm Mị, làm việc từ chỗ An Phong chỉ đủ chi trả tiền sinh hoạt, điện, nước, thực phẩm… Ông bà Mạc hoàn toàn không để tâm đến.
“Con dùng bữa xong rồi, xin phép lên phòng trước.”
Mạc Gia Uy đột nhiên gọi cô lại: “Tiểu Kỳ, hành tung của Lạc Lạc là con che giấu sao?”
Thượng Lâm nói có thể tính sổ cô ta rồi, từ vụ tai nạn muốn giết Mạc Gia Kỳ cho đến việc ẩn mình phía sau tấm rèm mỏng dở trò, ông ta đều đang chờ đợi.
Đến thời điểm tính nợ cũ nợ mới, lại không tìm thấy người.
Cô thản nhiên đáp lời: “Con không biết, thực sự không có qua lại với hạn người đó nữa.”
Tin tức Lạc Lạc chỉ là con nuôi của Lạc Khiêm, khi biết cô bất ngờ một chút, điều này có thể lý giải cho sự vô tâm của Ly Giang. Sống trong gia đình như vậy sinh ra cảm giác ganh ghét với người xung quanh là điều đương nhiên.
Mạc Gia Kỳ ngâm mình trong bồn tắm, hương thơm chiếm lĩnh hết căn phòng cơ thể hoàn toàn thư giãn nhưng đầu óc đang nhớ đến hình bóng của một người.
Miệng thì nói không để ý nhưng kỳ hạn một năm mà Thượng Lâm đề ra, chỉ còn vài tháng nữa là đến.
Dạo gần đây anh đang làm những gì cô rất muốn biết, gặp Doãn Hiếu nhưng lại hỏi về chuyện Thượng có vẻ không hay nên chưa từng hỏi qua, sự tò mò đó ngày càng lớn. Có lần muốn đến chỗ anh làm để nhìn xem nhưng thay vì đi tìm anh lại qua chỗ Thiên Thiên leo lên leo xuống mấy bậc thang để đè nén nỗi lòng.
Bảy giờ tối Mạc Gia Kỳ dẫn Hắc Hắc đi dạo.
Chuyện hàng tuần nên ông bà Mạc cũng lười hỏi.
“Con đi đây.”
“Nhớ về sớm.” Mạc Gia Uy nghiêm giọng nhắc nhở.
Mạc Gia Kỳ bước ra khỏi cổng Doãn Hiếu liền lộ mặt. Hắn đi bên cạnh tâm trạng hình như rất vui vẻ, bước chân đồng bộ nhưng ngày hôm nay hắn im lặng khá lâu.
“Anh trai có chuyện gì khuất mắt sao? Cứ im lặng thì không giống anh tôi rồi.” Mạc Gia Kỳ mở miệng.
“Hết chuyện để nói.” Ngập ngừng một lát hắn nói tiếp “Tiệm cafe ở ngoại ô kinh doanh không tốt, nhưng tôi có ý định chuyển tất cả qua tên cô.”
“Đừng nói dính vào chuyện phi pháp lấy tôi ra làm bia đỡ đạn?” Cô nghi ngờ nhìn hắn.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp nơi, Doãn Hiếu ho khan vài tiếng: “Nào có, em gái suy nghĩ nhiều rồi.”
“Anh trai nói như kiểu sắp chết nên tôi hoài nghi là có căn cứ.” Mạc Gia Kỳ thẳng thắn nói ra lời trong lòng.
Hắn chậm nhịp hơn thường ngày, từ tốn đáp trả: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Cô gật đầu, người hay đùa giỡn chưa bao giờ đặt sự nghiêm túc vào lời nói hiện tại trầm tĩnh, nhất định có vấn đề.
“Mặc kệ đi, tôi đâu có bệnh nan y. Em gái đoán sai rồi!” Doãn Hiếu nở nụ cười trêu chọc.
Thần thái này mới đúng là con người của hắn.
Hai người đi đến chỗ ghế dài thường ngồi, từ phía xa đã nhìn thấy bóng lưng cùng với bờ vai rộng của người đàn ông. Cô đưa mắt tìm chỗ trống khác, sau khi định vị được chỗ thích hợp bước chân bắt đầu chuyển hướng, hắn ngạc nhiên kéo cô lại.
“Sao vậy? Vẫn còn muốn đi dạo?”
Cô theo lẽ tự nhiên nói: “Chỗ đó có người rồi, chúng ta tìm nơi khác.”
Doãn Hiếu nhíu mày đứng tại chỗ trầm tư, lát sau mở miệng: “Lâu quá không gặp nên không nhận ra sao?”
Mạc Gia Kỳ nghe câu nói này chợt nhớ lại điều gì đó, kéo Hắc Hắc chạy như bay. Hình ảnh chẳng phân ngày đêm hiện trong tâm trí cô, thế mà vô tình bắt gặp lại xem như một người xa lạ.
“Thượng Lâm?” Mạc Gia Kỳ gọi lớn.
Anh xoay đầu nhìn cô, vẫn là dáng vẻ đó. Đôi mắt ẩn hiện sự mệt mỏi chen lẫn niềm vui, anh dang tay ôm eo cô, cả hai thản nhiên như không gian chỉ hai người.
Doãn Hiếu cho tay vào túi, lượn vài vòng công viên.
Cô vì vui mừng mà quên mất tìm chuyện để nói, cứ chăm chú nhìn anh rồi cười ngờ nghệch.
Thượng Lâm nắm tay cô, dùng chút hơi ấm xoa lên da thịt Mạc Gia Kỳ, nơi từng tồn tại vết thương.
“Đã khỏi từ lâu rồi, anh đừng bày ra vẻ mặt đó nữa.” Lời nói ra rất tự nhiên.
“Chưa đến, có rất nhiều thứ muốn nói cho em biết nhưng hiện tại tôi quên mất bản thân định nói gì rồi, em không cảm thấy nhàm chán chứ?” Thượng Lâm ngại ngùng hỏi.
Khóe miệng Mạc Gia Kỳ luôn giữ nụ cười, cô đáp: “Thiên Thiên nói tôi là người đầu tiên của anh.”
Cô vội sửa lời: “Có phải tôi quá tự tin rồi không? Ý của tôi muốn nói, ở bên cạnh anh là được rồi.”
Anh khẽ chạm lên má cô, sắp đặt xuống nụ hôn ngọt ngào. Doãn Hiếu đột ngột xuất hiện, hắn có khổ tâm, hắn cũng muốn trò chuyện với Mạc Gia Kỳ.
Thượng Lâm ngả lưng ra phía sau, thở dài một hơi. Thấy anh có vẻ thất vọng, cô chồm người đặt lên môi anh nụ hôn, cảm giác như chuồn chuồn lướt qua mặt nước nhưng đây là nụ hôn đầu tiên từ khi nhìn thấy ánh sáng, là lần đầu tiên cô chủ động.
Ai cho cô dũng khí vậy?
Làm rồi mới biết ngại, Doãn Hiếu chớt mắt đầy bất lực.
Hắn đi xuống ngồi bên cạnh Mạc Gia Kỳ, khó xử nói: “Thật dũng cảm.”
“Thừa hưởng từ anh trai đấy thôi.” Cô thành thực đáp.
Về đêm nên xung quanh có chút lạnh, nhưng bị kẹp giữa hai người đàn ông này cô cảm thấy ấm áp hơn rồi, chỉ trách bản thân ra ngoài mà quên mặc thêm áo.
Thượng Lâm cởi áo khoác ngoài đưa cho cô, khẽ nói: “Đừng để bị lạnh.”
Mạc Gia Kỳ nhận lấy nhanh chóng mặt vào, mùi hương của anh bủa vây làm cho tâm trạng tốt càng thêm tốt.
“Nếu cô thật sự là em gái của tôi thì tốt quá rồi, tôi sẽ có cớ đập cho tên kia một trận, vì tội quấy rầy người khác.” Doãn Hiếu vừa nói vừa rút điếu thuốc.
“Anh muốn đánh Thượng Lâm? Thật sự không phải là người.” Mạc Gia Kỳ tỏ ý muốn xin một điếu.
Dứt lời hắn nhận ra anh từ trước đến giờ chưa đụng vào thuốc lá, chất cấm, rượu bia thì thỉnh thoảng. Hành động dứt khoát, đưa một ngón tay giữa đáp trả Mạc Gia Kỳ.
Anh nhìn xem biểu cảm ngạc nhiên của hắn, thật bất ngờ khi tên điên này còn có biểu cảm như vậy.
Thượng Lâm không can ngăn còn lên tiếng nói giúp: “Em ấy thỉnh thoảng mới hút, không sao đâu.”
Thứ này rất lâu cô chưa chạm vào rồi, khoảng thời gian mất đi ánh sáng quả thật tù túng bất lực, cô muốn tìm đến nó để rít một hơi, an ủi chính bản thân. Đó chỉ là ý muốn, An Phong sẽ lo lắm nếu thấy cô hành xử như vậy, thời gian đó tuy đau khổ nhưng ý thức được việc bản thân không nên làm.
Nỗi buồn, trút giận, gào thét, đổ lỗi, dòng chảy suy nghĩ những thứ đó đều không thể. Sự điềm tĩnh giúp Mạc Gia Kỳ vượt qua biến cố, cho cô thấy rõ bản thân tốt lên như thế nào.