Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 78: Đón Tiểu Bình tan học



Hắn không hút cô cũng không hút.

Anh phì cười: “Hai người thực sự rất giống người một nhà.”

Giống như cái cách anh đối xử với Thượng Thiên Thiên, là muốn bao bọc, cáu gắt khi em gái bị ức hiếp, làm tất cả để người còn lại không cảm thấy ấm ức.

Doãn Hiếu thỏa mãn khi nghe thấy câu nói của Thượng Lâm, nhưng đáng tiếc sự thật khá xa. Cô và hắn chỉ tình cờ gặp nhau ở cô nhi viện, lúc nhỏ muốn làm tấm khiên cho Mạc Gia Kỳ, càng lớn thì ý định khi xưa càng mạnh mẽ.

Mạc Gia Kỳ cười theo anh như một đứa trẻ.

“Ngày mai tôi còn phải đi làm, phải về rồi.” Dù tiếc nuối nhưng cô vẫn nói ra.

“Tôi đưa em về.” Thượng Lâm đứng dậy cầm lấy sợi dây nối với cổ Hắc Hắc.

Mạc Gia Kỳ chào tạm biệt Doãn Hiếu, hai người rời đi hắn liền để lộ cảm xúc thật. Cúi đầu mà suy ngẫm, đêm đó hắn có quyết định rồi.

Cuộc sống đối với hắn vừa xuất hiện mục đích sống, cảm giác như thoát khỏi xiềng xích, hắn thoát rồi nhưng có một thứ vô hình trói buộc số phận ba người bọn họ.

“Con mẹ nó, thật bực mình.” Doãn Hiếu nói với giọng điệu cáu gắt.

Ngày hôm sau, An Phong đưa cô đến công ty.

Là một ngày bình thường như những ngày bình thường, lời đồn đại ngày càng gay gắt. Hắn như muốn hạ quyết tâm lọc máu một lần, Mạc Gia Kỳ nói hết những lời muốn nói mới ngăn cản An Phong.

“Đừng vì tôi nữa, anh có thể làm theo ý mình.” Cô ngồi vào bàn làm việc.

“Ý tôi? Cô điên sao?” Hắn nhẹ nhàng nói “Cô vừa ngăn cản tôi đấy.”

Mạc Gia Kỳ vừa khởi động laptop vừa nói: “Nhưng việc đuổi nhân viên chẳng phải vì tôi sao?”

“Bọn họ nói xấu cô, tai có vấn đề?” An Phong nhẹ nhàng hỏi.

Cô gật đầu: “Điếc rồi.”

Mạc Gia Kỳ định tìm kiếm một số tài liệu thì thấy tiêu đề của ngày hôm nay, nó khiến cô đờ đẫn, đôi tay run rẩy muốn nhấn vào rồi lại thôi.

Đôi môi cô khẽ run: “An, An Phong.”

“Tôi đâu có la cô, sao thế?” Hắn di chuyển đến bên cạnh cô hỏi.

Mạc Gia Kỳ cố gắng trấn tĩnh bản thân: “Anh nhấn vào giúp tôi, cái này…”

An Phong nhìn thấy tiêu đề ‘Gia thế khủng của Tiểu Gia’ liền biết cô bị đã kích, hắn gập laptop lại.

“Tôi cho người đè tin này xuống, đừng suy nghĩ nhiều.” Hắn nhẹ giọng an ủi.

Chuyện này không giấu được mãi, cô biết, cô cũng biết nó bị lãng quên mất rồi. Hiện tại là chủ đề bàn tán cho mọi người, bao nhiêu nỗ lực của cô như đổ sông đổ biển.

Mạc Gia Kỳ mất hết tâm trạng, nét mặt buồn trông thấy.

Thư ký vội chạy vào theo lệnh của An Phong, cô ta cũng mới biết tin tức chấn động.

Hắn khi nói chuyện với người khác mang theo sát khí, lời nói ra vô cùng khô khan: “Cho người gở tin tức của Tiểu Gia.”

“Chúng ta… Không thể nhúng tay vào đâu ạ.” Thư Ký khó xử đáp.

Chỉ với cái nhíu mày của hắn, thư ký run rẩy giải thích: “Tập đoàn ULK đã đẩy tin tức lên hot search, chiều hướng dư luận đều nghiêng với phía Mạc tiểu thư. Nếu cho người gỡ thật sự sẽ đắc tội với bọn họ.”

An Phong giảm đi một phần lo lắng: “Được rồi, cô ra ngoài đi.”

Mạc Gia Kỳ rầu rĩ quay sang nhìn anh: “Thái độ nói chuyện với nhân viên như vậy sao? Thật khó coi.”



“Cô còn chỉnh tôi?” Hắn tự mở xem tin tức ngày hôm nay, đúng như lời thư ký nói, mọi người đều thừa nhận năng lực của Mạc Gia Kỳ.

Có vài người thắc mắc tại sao cô lại ngừng nhận sản phẩm, tại sao lại che giấu thân phận? Một số ít bình luận tiêu cực không được chú ý nhiều lắm. Vừa nãy nhìn Mạc Gia Kỳ như trúng kịch động, hắn cũng phát hoảng theo.

Mạc Gia Kỳ trực tiếp điện cho Mạc chủ tịch, vừa kết nối ông ta bình tĩnh giải thích: “Ngẫu nhiên mà thôi, có người tung tin ta thừa cơ hội đó làm sáng tỏ mọi thứ, những bình luận bên phía ta không hề chạm tay vào, con có thể tìm đến chỗ Nguyệt Nhi xác nhận.”

“Người nói thật sao?” Cô nghi ngờ hỏi lại.

“Hoàn toàn là sự thật.” Mạc Gia Uy khẳng định.

Cô ngắt máy, tiếp tục gọi cho Túy Liên, bọn họ đều nói không đụng tay vào.

“Đừng nghi ngờ nữa mọi người đều công nhận nỗ lực của cô, bọn họ còn biết vị tiểu thư nào đó mỗi năm đều dùng số tiền mình kiếm được đi từ thiện.” An Phong vừa đọc bình luận vừa nói.

Hắn chú ý đến một bình luận nổi bật, sau lại hỏi Mạc Gia Kỳ: “Cô nhi viện nhận được tài trợ riêng là sao vậy? Bọn họ rất tò mò.”

“Bản thân có ấn tượng nhưng trong trí nhớ thì chưa đến bao giờ, ngay cả cánh cổng thế nào tôi cũng không biết nhưng có cảm giác rất sâu sắc, quyết định trong lúc rảnh mà thôi.”

Chuyện cô được nhận nuôi từ cô nhi viện, An Phong chưa biết, hắn tò mò như thế đều đúng.

Điện thoại đột nhiên có cuộc gọi đến, cô chưa nhìn tên đã nhấc máy: “Tôi đây.”

“Hạ Minh Tây, nhà thiết kế nổi tiếng Hạ Minh Tây muốn mời cô làm mẫu ảnh.” Thất Diệp như chồi non phá đất mà chuôi lên, giọng điệu vừa gấp gáp vừa vui sướng kia còn tưởng cậu ta sắp bước vào lễ đường.

“Từ chối.” Cô thẫn thờ đáp lời.

Liền nghe thấy tiếng thét ở đầu bên kia: “Cô điên sao?”

“Đợi một lát tôi sẽ gọi lại.”

Cô chuyển sang cuộc gọi của Yên Xích, trước đây cô có nhờ hắn điều tra về việc đôi mắt, lần này liên lạc nhất định đã điều tra ra.

“Anh đã tìm được chủ nhân của đôi mắt rồi sao?” Mạc Gia Kỳ nôn nóng hỏi.

“Tìm được rồi, người đứng ra nhờ vả là nhà thiết kế nổi tiếng Hạ Minh Tây, sao cô lại quen người này?”

Cô ngờ nghệch hỏi lại: “Vì sao lại không thể quen?”

Yên Xích ngừng một lát rồi nói: “Tính khí rất khó chiều, là người không dễ kết bạn, nhiều người ngỏ ý hợp tác nhưng cô ta lại phớt lờ, thái độ rất khinh người.”

“Anh không hiểu đâu, chuyển thông tin người hiến mắt cho tôi, khi nào rảnh chúng ta cùng nhau dùng cơm.”

“Mạc tiểu thư tự thân xuống bếp mới có ý nghĩa, Tiểu Bình rất nhớ món cô nấu.” Yên Xích chậm rãi nói.

Ánh mắt của An Phong thật sự rất lạnh người, cái tai của hắn sắp rớt ra cơ thể rồi.

Mạc Gia Kỳ khó khăn đáp: “Được rồi, khi nào rảnh anh cứ qua nhà An Phong, tay nghề của anh ta cũng tốt lắm.”

Nhìn biểu hiện như cún con vừa được khen của An Phong khiến cô có chút dao động. Hắn trước đây lạnh lùng bao nhiêu, hiện tại khiến cô cảm động bấy nhiêu.

Đến khi nào cô mới được chứng kiến hắn hạnh phúc đây?

An Phong bắt tay vào công việc, cô thì gọi điện cho Thất Diệp.

“Tôi đồng ý, có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào.” Mạc Gia Kỳ dừng lại một chút “Vết sẹo trên tay trái đã không còn nhìn thấy nhưng tay phải tôi vẫn còn vết khâu, anh nên nói rõ một chút.”

“Cô uống nhầm thuốc hả, sao lại đổi ý nhanh như vậy. Trước đây có như vậy đâu? Tôi thật sự lo lắng cho cô cho dù muốn kiếm tiền là thật, muốn cô xuất hiện trước ống kính là thật nhưng tôi không muốn cưỡng ép.”

Cô khẽ cười: “Anh nghĩ nhiều rồi.”



“Sếp ơi.” Mạc Gia Kỳ trịnh trọng gọi.

An Phong thật sự không muốn nghe hai chữ này, cái tay hắn miễn cưỡng phẩy vài cái. Muốn cô ngồi bên cạnh hắn mà không cần đụng tay đụng chân, nhưng hai chữ này thốt ra khỏi miệng Mạc Gia Kỳ nhất định là muốn nghỉ việc.

“Có trừ lương tôi không?” Cô ngại ngùng hỏi.

“Nói thử xem?” Hắn từ chối nhìn đến chỗ cô.

Mạc Gia Kỳ ngồi lại vị trí liền nghe hắn nói tiếp: “Không trừ.”

Cô mang áo khoác vài túi xách hắn tặng vào hôm sinh nhật nhanh chân rời khỏi phòng làm việc, cô khuất bóng hắn liền mất đi hết hứng thú làm việc, cũng muốn nghỉ việc.

Tự hỏi vì sao cô lại thích một An Phong trong tay không có gì? Nhìn dáng vẻ nghèo hèn ngày xưa chính hắn còn cảm thấy không thuận mắt, vì sao cô chối bỏ một An Phong có tất cả trong tay.

Điều làm hắn say đắm chính là có một Mạc Gia Kỳ tin tưởng, tin tưởng hắn sẽ thành công trong tương lai, nhìn vào thứ niềm tin mãnh liệt kia hắn phấn đấu từng bước từng bước đạt được mọi thứ.

Dẹp suy nghĩ ngổn ngang, hắn bắt tay vào công việc đã chất thành núi.

Mạc Gia Kỳ nhờ Tạ Dương Tiễn làm tài xế, thời gian Túy Liên lên toà hai người bọn họ lo lắng không ít.

Cậu ta lịch thiệp mở cửa cho cô, yên vị trong xe thì hỏi: “Cô chủ muốn đi đâu?”

Mạc Gia kỳ nhìn vào đồng hồ, đưa ra quyết định: “Đến trường Tiểu Bình.”

Cậu ta gật đầu bắt đầu khởi động xe, trong lúc đó cô nhắn tin báo với Yên Xích một tiếng.

Đứng trước cổng trường với phong thái nổi bậc khiến Mạc Gia Kỳ trở thành tâm điểm chú ý. Tạ Dương Tiễn đang che ô cũng cảm nhận được nhiều ánh nhìn.

Một người chậm rãi tiếp cận, người đó ngập ngừng hỏi: “Là Tiểu Gia sao? Tôi đã hâm mộ cô từ lâu, hôm nay đúng là ngày may mắn của tôi.”

Tạ Dương Tiễn đưa tay chắn phía trước, Mạc Gia Kỳ vội lắc đầu.

Cô vui vẻ trả lời: “Thật sự cảm ơn vì đã chú ý đến tôi.”

“Tôi có thể xin chữ ký được không?” Người kia thấp thỏm hỏi.

Cô chần chừ đáp lời: “Được, ký vào đâu?”

Đối phương lúng túng sau đó xoay lưng mình lại: “Tiểu Gia cứ ký vào vai tôi.”

Người ta chọn được chỗ ký rồi đến lượt Mạc Gia Kỳ lúng túng, cô không có bút. Tạ Dương Tiễn vội vàng đưa cây bút sang, làm cô ngạc nhiên nhiều một chút.

Tạ Dương Tiễn nhận ra được điểm này, khẽ nói: “Thật ra đó là một cao dao nhỏ, nhưng đầu còn lại thật sự có thể viết.”

Cô gật đầu đặt bút ký, nét chữ đẹp như người nhưng nhìn chẳng ra cái dạng gì vậy mà người kia lại vui như vậy, nó làm tâm trạng cô tốt lên.

Một người rồi lại một người đến, có người chụp ảnh quay clip.

Mạc Gia Kỳ đều thuận theo ý họ, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tôi hiện tại rất xấu.”

Mọi người đều phản ứng lại như muốn nói “Nhan sắc như vậy là xấu?”

Hotsearch thứ hai bị cô chiếm lấy với tiêu đề ‘Tiểu Gia không tự tin về nhan sắc của mình.’

Tạ Dương Tiễn bị vây kín, rốt cuộc vệ sĩ đứng ở dưới tán cây, cô chủ bị bọn người kia nuốt trọn nhiệm vụ cầm ô cũng bị người khác này nỉ nhường lại.

Một người phụ nữ ước chừng ba mươi tuổi hỏi: “Cô thật sự không nhận thêm sản phẩm nào sao? Hay là chụp bàn tay thường ngày thôi, cứ xem ảnh cũ hoài thật sự rất đau lòng.”

Cô lắc đầu: “Tay tôi đã lưu lại sẹo, sợ dọa mọi người.”

Hotsearch thứ ba với tiêu đề ‘Tay Tiểu Gia bị thương, lý do thật sự đằng sau.’ Mọi người lao vào cuộc bàn tán sôi nổi.