Cả hai hướng mắt về nhau, không nhịn được mà cùng bật cười. Quả đúng là búp bê của ngài Đế, táo bạo và chủ động như vậy, hỏi tại sao ngài không mê mệt cho được đây?
Đế Thiết Thành rút chiếc nhẫn khỏi hộp, dịu dàng nâng bàn tay cô lên và đeo món trang sức nghìn vàng ấy vào ngón áp út cô gái.
"Tất nhiên là tôi không thể từ chối rồi." anh cong môi hạnh phúc, vội đứng dậy ôm chặt cô vào lòng.
Cả hai một lần nữa trao nhau nụ hôn nồng nàn vô ngần tại chân pháp Eiffel, dưới ánh tà dương rực cháy. Chính nơi đây, vào chưa đầy một năm về trước, Cát Diệp đã từng thổ lộ lòng mình và phá bỏ mọi rào cản để cùng anh bắt đầu một cuộc tình thực thụ. Và cũng chính nơi, vào thời khắc này, Cát Diệp đã trở thành người duy nhất sẽ nắm tay anh đi đến hết cuộc đời.
Tối đó trở về nhà, Đế Thiết Thành sung sướng cuốn chặt lấy cô như một chú sam.
"Vợ ơi, để tôi giúp em nấu cơm."
"Vợ à, tôi muốn hôn em thật lâu hơn nữa."
"Vợ yêu, nước tắm đã sẵn sàng rồi."
"Vợ này, lại đây tôi giúp em đắp mặt nạ."
"Vợ..."
Anh nói nhiều đến nỗi Cát Diệp phải thở dài bất lực.
"Chỉ là có vợ thôi mà, đến nỗi phải phấn khích như vậy không anh?" cô cười cợt.
Đế Thiết Thành gật đầu dứt khoát:
"Có chứ. Nhất định mỗi ngày tôi phải gọi em là vợ đủ một trăm lần, gọi đến khi già đi. Để nếu một mai trí nhớ chẳng còn minh mẫn, em vẫn là người cuối cùng tồn tại vẹn nguyên trong thâm tâm tôi."
Cát Diệp khen thưởng cho sự ngọt ngào quá đỗi này bằng một vài phút âu yếm nhẹ nhàng. Cô để đầu anh tựa lên ngực mình, vuốt ve mái tóc nam tính và ngân nga vài bài hát mà anh yêu thích.
Thấy Đế Thiết Thành tự nhiên im lặng bất thường, toàn thân cứng nhắc, Cát Diệp bất giác cúi xuống hỏi:
"Sao vậy ạ?"
Đế Thiết Thành nuốt nước bọt, yết cầu khe khẽ di chuyển, rồi anh vòng tay siết lấy eo cô.
"Chúng ta động phòng được rồi chứ?" tông giọng trầm khàn yêu nghiệt báo hiệu cho cơn hứng tình đang bất chợt kéo đến.
"Gì...gì cơ? Mình còn chưa tổ chức hôn lễ mà?"
"Vậy thì là luyện tập động phòng trước cho thành thục. Em không muốn ư?"
"Không phải là không muốn, em..."
Nghe Cát Diệp ngượng ngùng né tránh, anh tự khắc bế cô vào phòng ngủ, chép miệng gian manh:
"Phủ định của phủ định là khẳng định. Em hết quyền lựa chọn rồi vợ nhỏ."
Dứt lời, Đế Thiết Thành hăng hái lao vào ăn sạch Cát Diệp.
Ngày hôm sau anh thức dậy từ sớm, chải chuốt gọn gàng, thần thái tươi tỉnh. Quả nhiên sau một thời gian dài tất bật làm việc đến không ngủ đủ giấc, cuối cùng anh cũng đã được thỏa mãn nhu cầu tình dục, xem như đây là sự đền bù rất xứng đáng.
"Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của em, nhưng em có thể giúp tôi đeo nhẫn được không?" Đế Thiết Thành đặt chiếc nhẫn còn lại vào tay Cát Diệp.
Cô mơ màng cựa người, thấy toàn thân ê ẩm không thôi. Nhưng chiều lòng ngài Đế ngốc nghếch, cô đành chậm chạp luồn vào ngón áp út của anh chiếc nhẫn kết hôn giống như cách anh đã đeo cho mình một chiếc tương tự.
Xong xuôi, Đế Thiết Thành vui vẻ đặt lên trán Cát Diệp nụ hôn tạm biệt:
"Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng, em có thể ngủ thêm chút nữa rồi dậy ăn. Hẹn gặp lại vợ yêu vào cuối ngày nhé."
Bước đến tập đoàn, năng lượng hạnh phúc của anh vẫn còn rất dư thừa. Rõ ràng thời tiết hiện giờ tại Pháp thì sầm sì như sắp đổ mưa, thế mà anh lại cảm thấy hôm nay là một ngày hết sức đẹp trời, tâm trạng này không thể không chia sẻ cho mọi người xung quanh.
Vậy nên chỉ ngay trong sáng hôm đó, tập đoàn nhận được thông báo với nguyên văn như sau: Đế tổng đã có vợ, tất cả nhân viên đều được tăng lương.
Những ngày sau đó, khắp Đế gia lẫn các studio phải tất bật đáp ứng yêu cầu của Đế Thiết Thành:
"Tôi muốn một hôn lễ thật trọng đại. Váy cưới em mặc phải đính trăm kim cương. Mỗi bước em đi phải phủ kín bụi vàng. Trên mái tóc em cần cài kim châm bạc. Dior, Chanel, YSL điểm tô trên gương mặt của em. Không cần tính toán chi phí, toàn bộ những gì tốt nhất đều phải dành hết cho nữ hoàng của tôi."
Đời người phụ nữ chỉ có duy nhất một lần bước trên lễ đường, nhất định không thể làm qua loa.
Đế Thiết Thành muốn tặng bảo bối của mình một lễ cưới mà đến cả trăm năm sau vẫn vẹn nguyên dấu ấn khó phai.
Và đúng theo sự sắp xếp của anh, vào một ngày lành cuối mùa xuân ấm áp, đám cưới thế kỉ ấy đã diễn ra hết sức linh đình.
Viễn cảnh Cát Diệp chầm chậm bước đi trên thảm đỏ phủ khói sương, trong bộ váy lộng lẫy và tuyệt đẹp như ngọc trai trắng muốt, đã khiến trái tim kẻ đứng đầu thương trường phải run lên xúc động.
Anh đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, ngày cô dâu của anh trở nên lung linh và kiều diễm hơn bao giờ hết. Đôi mắt, cánh môi, bờ vai nhỏ, những đường nét mềm mại ánh lên đầy sắc nét tựa một búp bê sống bước ra từ câu chuyện cổ tích mà cả đời anh mơ được đóng vai bạch mã hoàng tử.
Ngắm nhìn người con gái đối diện mình mỉm cười rạng rỡ, Đế Thiết Thành không kìm được lòng. Anh lặng lẽ rơi lệ.
Không gian xung quanh rơi vào tĩnh lặng để cha sứ trịnh trọng đọc lời thề. Ngay sau khoảnh khắc đôi nhẫn trao nhau thay sự chứng dám cho một mối tình trọn vẹn, Đế Thiết Thành dịu dàng nâng cằm Cát Diệp rồi đặt lên môi cô một nụ hôn chứa chan hạnh phúc.