"Anh cũng đã ba mươi tuổi đầu rồi, sao lại có thể hành xử như một đứa trẻ vậy chứ?"
"Gọi chồng yêu."
"Chồng yêu à, người chồng đè lên làm em khó thở quá."
Nghe Cát Diệp than vãn, Đế Thiết Thành lại càng khoái chí. Lúc này anh đang rúc đầu vào trong áo cô, úp mặt lên khuôn ngực tròn đầy của cô và chìm đắm trong mùi hương cơ thể nữ tính.
"Ôi...tôi nghiện hương thơm này chết mất. Vừa ngòn ngọt vừa ấm áp. Quả nhiên không loại nước hoa nào sánh bằng."
Anh thỏa mãn vùi sâu mũi vào khe ngực, nhắm mắt lại để tận hưởng cảm giác được da thịt mềm mịn ôm trọn lấy.
Chiếc áo phông của Cát Diệp đã bị đầu anh làm độn lên hết cỡ. Thân thể nhỏ nhắn của cô cũng bẹp dí trên giường, hoàn toàn yếu thế dưới sức nặng của tấm thân đàn ông rắn chắc.
Nắng sớm tràn vào căn phòng rộng, soi sáng hai bóng hình dính chặt lấy nhau giữa chiếc giường gối chăn xộc xệch, quần áo thì vương vãi khắp sàn. Nội y lẫn garter belt rách tả tơi, đến đồ chơi tình dục cũng bị lôi ra không sót một chiếc.
Tàn dư của đêm tân hôn vừa qua thật ám muội. Mới nhìn vào là biết Đế Thiết Thành đã "đốt cháy" hết sạch hai hộp bao cao su do thả xổng cho toàn bộ thú tính bộc phát.
Cát Diệp vì anh mà giờ đến cử động nhẹ cũng thấy đau nhức. Cột sống không ổn, ba vòng không ổn. Không một nơi nào trên người cô là ổn.
Khắp cổ, vai, ngực, đùi là những dấu hôn đỏ rực như hoa râm bụt. Cho đến giờ, cô vẫn còn sang chấn tâm lý khi nhận ra bản thân thật sự đã sống sót qua đêm ấy.
"Đồ cầm thú đội lốt lịch thiệp. Có giỏi thì còn bộ mặt nào cứ trưng ra hết đi." cô bất lực nói bằng chất giọng yếu ớt như đang mỉa mai anh.
Đế Thiết Thành không khách sáo, anh đưa tay vào trong áo cô, mò mẫn xoa nắn nơi núi đôi nóng bỏng rồi ngậm lấy nhũ hoa hồng nhuận.
"Còn nhiều lắm, chỉ có điều em đủ sức nhận hay không thôi." anh vừa trêu đùa vừa cắn nhẹ ngực Cát Diệp.
Cô không ngờ bản thân lại vừa tự mình hại mình, khe khẽ rên lên theo từng nhịp mơn trớn.
Nheo mắt nhìn lên đồng hồ, Cát Diệp biết lúc này đã là chín giờ sáng rồi, nếu còn nhún nhường chắc chắn sẽ bị anh tiếp tục giày vò tới tận trưa.
Nghĩ vậy, Cát Diệp cố gắng lấy hết toàn bộ sức lực còn sót lại, tung chân đạp Đế Thiết Thành ngã rầm xuống sàn.
"Thôi đi! Em không muốn làm vợ nữa đâu. Biết ngay anh cưới được em về là liền giở thói bắt nạt em mà. Thật quá đáng!" Cát Diệp uất ức hét lên.
Đế Thiết Thành xoa xoa bả vai đau nhói vừa bị va mạnh vào mép giường. Anh lò dò lại gần cô vợ nhỏ, nắm lấy bàn tay cô mà dỗ dành:
"Xin lỗi em. Là do tôi không biết kiềm chế dục vọng..."
Thấy cô mím chặt môi không thèm phản ứng, Đế Thiết Thành nhẹ nhàng bế cô lên, đi xuống phòng ăn để nạp đầy bữa sáng vào chiếc bụng thon.
"Em muốn ăn gì nào?"
"..."
"Tôi pha nước cam ép cho em nhé?"
"..."
"Hôm nay trời đẹp thật em nhỉ?"
"..."
"Được rồi...tôi hứa sẽ ăn chay trong một tuần, không ép em phải làm chuyện đó nữa. Em đừng giận tôi có được không?" Đế Thiết Thành buồn bã thở dài.
Cát Diệp được dỗ dành đúng ý, liền vui vẻ nói cười trở lại.
Nhìn anh hối lỗi như vậy, chắc chắn cái cơ thể mong manh nhỏ bé này của cô sẽ được yên ổn suốt bảy ngày sắp tới.
"Đúng là rất đẹp trời, ăn xong ta cùng đi dạo thôi chồng yêu." Cát Diệp hào hứng nói.
Cuộc sống hậu kết hôn vẫn bình lặng như vậy, không có nhiều thay đổi so với trước kia. Điểm khác biệt lớn nhất có lẽ nằm ở việc bây giờ Đế Thiết Thành đã có đủ cơ sở để khẳng định với thế giới rằng: Khắc Cát Diệp chính là vợ anh, là Đế thiếu phu nhân quyền quý, không ai được phép mạo phạm.
Sáng nay anh nắm tay cô dạo quanh công viên gần nhà để hít thở khí trời, thấy có hai ông bà cụ đi ngược chiều mình. Cụ bà có vẻ đã tuổi già sức yếu, đầu gối đau nhức nên lê từng bước chậm rì. Cụ ông kề bên một tay chống gậy, tay còn lại đan chặt tay vợ mình. Cả hai cứ tựa vào nhau mà bình thản đi tiếp.
"Qua hết sóng gió một đời cũng chỉ mong có được một ngày như vậy..." Đế Thiết Thành bâng khuâng nói với Cát Diệp.
Cô cong môi dõi theo ông bà cụ kia, mở miệng trêu đùa:
"Mai này em già đi rồi, da không được đẹp, tóc chẳng còn xanh, mắt thì viễn thị, đến núi đôi cũng hết tròn đầy. Chưa kể sẽ khó tính đi gấp mười lần. Anh nhắm có chịu đựng nổi không đây?"
Đế Thiết Thành chỉ khẽ cười, anh đặt lên bóng dáng nhỏ nhắn của cô một ánh nhìn ôn nhu, không mất nhiều thời gian để đáp lại:
"Không muốn chịu cũng buộc phải chịu. Đã là công chúa của tôi, thì dù có hai mươi tuổi hay một trăm tuổi, cũng vẫn là công chúa của tôi."
"Ồ, nghe có vẻ thuộc bài gớm nhỉ. Giờ anh đọc lại bài cũ cho em kiểm tra xem nào." Cát Diệp nghiêng đầu làm ra điệu bộ thăm dò.
Anh hắng giọng, thẳng lưng nghiêm chỉnh như cậu trò chăm ngoan và trôi chảy một mạch: