Tròng mắt Ninh Thư xoay chuyển, tên này nói không chừng cũng là nhiệm vụ giả.
Chỉ cần không xung đột Ninh Thư sẽ không quản.
Ngồi tàu điện ngầm cỡ một tiếng mới đến trạm.
Rời khỏi trạm xe phải đi thêm một đoạn đường nữa mới tới công ty.
Ninh Thư với Văn Hưng cùng tiện đường tới công ty.
Ninh Thư liếc nhìn Văn Hưng, hắn xách một cái cặp táp, mặc tây trang, dáng vẻ rập khuôn từng bước.
Ninh Thư cảm thấy có loại khí chất phong lưu điềm đạm của sĩ tử thời Ngụy Tấn.
Cái phong lưu này không phải “phong lưu” kia, mà là phong độ tiêu sái, hàm súc tinh tế.
Chậc, khí chất người này quá rõ ràng, hay là do cảm giác của mình không đúng đây.
Văn Hưng dừng bước, lúc hắn xoay người, không phải xoay đầu, không phải bẻ cong người, mà là xoay chân trước rồi cơ thể cũng theo đà chân mà xoay theo.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thư gặp một chàng trai dịu dàng như ngọc đến vậy.
Có điều vừa nghĩ tới dị hình nòng nọc nhỏ, ánh mắt Ninh Thư không kìm được mà nhìn về phía bộ phận không thể miêu tả của Văn Hưng.
Đàn ông uống thuốc này đều có thể tuốt ra nòng nọc khổng lồ, ôi má ơi.
Cho dù hiện giờ Ninh Thư đang đứng trước mặt một anh giai chỉ trời mới có, hào hoa phong nhã, đẹp đến mức người người oán giận, đẹp trai tận trời bla bla bla…
Cũng không thể làm tan đi cảm giác lạnh lẽo kia trong lòng Ninh Thư, chậc chậc chậc…
Nhất là thứ đó còn tiến vào cơ thể của người ủy thác, dùng răng nanh sắt nhọn xé nát cơ thể.
Thật buồn nôn…
Văn Hưng thản nhiên lấy cặp táp che chỗ kia của mình lại, chặn ánh nhìn của Ninh Thư.
“Tôi đi trước.” Văn Hưng xoay người đi.
Ninh Thư nhún vai, đạp giày cao gót hùng hổ lướt qua Văn Hưng.
Đậu má, bị trễ rồi, cô phải dùng cả sinh mạng để quẹt thẻ.
Văn Hưng dừng bước nhìn bóng lưng Ninh Thư, bất đắc dĩ nói: “Lại bị nhận ra.”
Văn Hưng cũng không biết vì sao mỗi khi làm nhiệm vụ thì kiểu gì cũng bị nhận ra. Hắn cảm thấy mình đã rất cẩn thận, ít nói chuyện, hết sức làm những hành động nhỏ của người ủy thác rồi.
Thế nhưng kiếp sống làm nhiệm vụ của hắn, trên đường lúc nào cũng bị nhận ra.
Nếu như không có xung đột còn đỡ, nhưng lỡ có xung đột thì rất bất lợi với hắn.
Có người nói hắn không thích hợp trở thành nhiệm vụ giả.
Bởi vì phong cách cá nhân quá mãnh liệt.
Văn Hưng không như Ninh Thư chạy muốn văng cả guốc, nhưng đi cũng không chậm.
Ninh Thư quẹt thẻ, hắn cũng quẹt thẻ theo.
Trong lúc chờ máy quét, Ninh Thư liếc mắt dò xét hắn.
Có thể xuất hiện ở nhiệm vụ cao cấp hoặc nhiệm vụ siêu cấp thì chắc chắn là nhiệm vụ giả siêu cấp.
Thang máy mở cửa “Tinh” một tiếng, Văn Hưng bước sau Ninh Thư một bước tiến vào thang máy.
Đúng là một đại thân sĩ ấm áp.
Có điều ngoài ấm ra cũng là lạnh, đối với người khác, ấm áp chính là cách từ chối người khác.
Trong thang máy chật kín người còn kèm theo mùi bánh rán.
Muốn tồn tại trong cái công ty lớn, nhiều người như vậy thì phải trổ hết tài năng, phải cố gắng gấp bội.
Còn phải xử lý quan hệ nhân mạch, ở đâu có người ở đó có thị phi, văn phòng cũng có đấu tranh gay gắt.
Nhẹ thì cùng lắm dọn dẹp đồ đạc cút xéo, thậm chí còn có thể ra hầu tòa.
Để tâm hơn chút chắc chắn không sai.
Ninh Thư với Văn Hưng đều ăn ý không hỏi thân phận đối phương, giống như đồng nghiệp bình thường, lạnh nhạt xa cách.
Đến văn phòng, trước tiên Ninh Thư copy kế hoạch thành mấy bản, sau đó in nó ra.
Đồ của mình phải giữ gìn thật tốt.
Ninh Thư in thành từng phần từng phần rồi dùng máy đóng sách đính lại, thế này thì sẽ không bị luống cuống tay chân.
Sau cùng đặt vào ngăn kéo khóa lại.
Ninh Thư thoáng nhìn lịch trên bàn, ngày 13, hai ngày sau chính là ngày chết của người ủy thác.
Bây giờ thứ đó chắc đã dạo quanh thành phố rồi.
Không phải chui vào bụi cỏ thì là lách qua rãnh nước, về sau sẽ càng lúc càng lớn.
Lúc người ủy thác tan làm, bị tấn công.
Quả nhiên là trung tình nên có hứng thú với phụ nữ, thích chui vào cơ thể nữ giới.
Ninh Thư chỉ ngẫm lại mà cũng không kìm được nổi hết cả da gà.
Giống như bị cắt đi “của quý” vậy.
Cắt đi “nguồn gốc” thị phi thì sẽ đầu xuôi đuôi lọt thôi mà.
Đợi khi trưởng phòng nói phải nộp kế hoạch, Ninh Thư lấy bản kế hoạch từ trong ngăn bàn ra mang đi trước.
Bận bịu xong lại là một khoảng nhàn rỗi.
Ngồi đối diện Ninh Thư là một em gái đồng nghiệp, chồm lên nói với Ninh Thư: “Gần đây có biến thái đấy, chị xem tin tức chưa?”
Ninh Thư ừ hử một tiếng: “Tin mới gì à?”
Em gái xích lại gần Ninh Thư nói: “Tin tức nói có biến thái chuyên ra tay với phụ nữ, mà… mà…”
Em gái vòng qua bàn, tiến đến nói vào tai Ninh Thư: “Tấn công vào phía dưới của phụ nữ, khiến nó biến dạng nát bét luôn.”
Ninh Thư: …
“Không chỉ phía dưới đâu, phần thân trên cũng bị làm cho không còn miếng nào lành lặn.” Em gái càng nói mặt càng trắng, thậm chí Ninh Thư còn thấy được lông tơ li ti trên mặt cô nàng dựng thẳng đứng.
Ninh Thư: …
Hết muốn ăn trưa.
Ninh Thư ngẫm lại nếu là nòng nọc nhỏ của Từ Hồng Viễn thì nó phải có gen của gã, vậy vì sao cảnh sát lại không tra ra được Từ Hồng Viễn?
Mặc dù Từ Hồng Viễn hoàn toàn không cố ý, nhưng hành vi của gã dẫn tới giông tố bão táp.
Rất nhiều người vô tội vì gã mà chết, cuối cùng Từ Hồng Viễn lại không có việc gì, quả thực khiến lòng người khó phục.
Lúc ăn trưa, Ninh Thư ăn như làm nhiệm vụ, thật là không có chút khẩu vị nào, cầm đũa thọc cơm.
Trước đó Ninh Thư còn lo lắng lúc trước cắt JJ nhiều sẽ có chướng ngại tâm lý, sau này không thích đàn ông nữa thì làm sao bây giờ. Cho nên vừa lúc Ninh Thư quyết định, sau này cứ cắt mấy cái trứng đi là được.
Ninh Thư uống một hớp canh, lập tức nghĩ đến con trung tình đạp một phát bắn tung tóe khắp nơi.
y da đậu má, hớp canh nghẹn trong cổ họng Ninh Thư nuốt không trôi.
Lại nhìn thấy Văn Hưng bưng phần cơm ngồi xuống đối diện cô, Ninh Thư hé miệng, canh từ trong miệng chảy ra.
Ninh Thư nôn hết canh xuống bàn, thật sự ăn không nổi, nhất là nhìn thấy cái gã Văn Hưng này tới gần.
Văn Hưng: …
Khiến hắn cũng hết thấy đói bụng. Ninh Thư lấy giấy lau miệng hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Văn Hưng đẩy bàn ăn qua một bên, nhìn Ninh Thư: “Trong lòng chúng ta đã biết rõ, mục tiêu của chúng ta là tiêu diệt cái thứ kia, đồng thời tận khả năng bảo vệ mọi người.”
“Một thành phố bị phá hủy, rất nhiều người chết, ảnh hưởng rất lớn tới vị diện, kiến trúc gì đó bị hỏng thì cũng thôi đi, quan trọng là người.”
Ninh Thư gật đầu: “Vậy thì tốt, mục tiêu của chúng ta như nhau.”
Văn Hưng gật đầu: “Chúng ta có thể hợp tác, hợp tác vui vẻ.”
Văn Hưng vươn tay muốn bắt tay Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn chằm chằm tay Văn Hưng, sau đó dùng đầu ngón tay đụng một cái rồi rút lại ngay lập tức.
Văn Hưng sửng sốt: “Cô sợ tôi?”
“Không phải, tôi sợ đàn ông trên thế giới này, có thể tuốt ra được nòng nọc khổng lồ.”
Văn Hưng: …
“Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta bây giờ là tìm được cái thứ quái dị kia trước, để nó không phá hoại càng lúc càng lớn, giết chết càng nhiều người, phải giải quyết nó.” Văn Hưng từ tốn nói, nói năng rõ ràng.
Ninh Thư thấy rõ ràng trên đầu Văn Hưng lóe lên vòng sáng Thánh Nhân.