Quả là nhiệm vụ giả trong lòng tràn ngập tình yêu.
Có điều trong lòng chỉ có tình yêu thôi thì sẽ không đi được tới bước này, chắc chắn đi đôi với thực lực.
“Chúng ta tìm từ chỗ nào?” Ninh Thư chống cằm: “Chắc là nó thích tấn công vào đám đông, hơn nữa còn là chỗ tương đối tối tăm, chẳng hạn như quán bar.”
Văn Hưng trầm mặc một lúc rồi nói: “Vận may của tôi vẫn luôn khá tốt, có thể tìm được.”
Ninh Thư yên lặng nhìn Văn Hưng, sau đó trợn trắng mắt, ghét người có vận may tốt.
Văn Hưng: …
Con nhóc này làm sao thế?
Văn Hưng đẩy hộp cơm của mình qua Ninh Thư: “Phần của cô không ăn được nữa, cô ăn của tôi này, tôi chưa đụng tới nó.”
Ninh Thư xua tay: “Không cần.” Có mầm đậu rang, cô không ăn.
Văn Hưng chần chờ một lúc rồi hỏi: “Cô còn ăn phần kia nữa à?”
Ninh Thư: …
“Tôi không ăn.” Ninh Thư để tay dưới bàn, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên Tích Cốc Đan.
Ninh Thư ăn Tích Cốc Đan, cảm giác đói bụng cuối cùng cũng biến mất.
Lại phát hiện thêm một ưu điểm của Tích Cốc Đan, ngoại trừ tiết kiệm thời gian ăn một viên là no mấy ngày. Còn có khi buồn nôn không muốn ăn cơm, Tích Cốc Đan có thể hoàn mỹ giải quyết chuyện cung cấp năng lượng cho cơ thể.
“Vậy chúng ta tan làm cùng nhau đi.” Văn Hưng nói với Ninh Thư: “Cho hỏi chút, cô có cách phòng ngự hay tấn công…”
Văn Hưng chưa dứt lời thì phòng bếp trong canteen phát tiếng thét chói tai kinh thiên. Văn Hưng lập tức đứng dậy đi nhanh về phía sau khu bếp.
Ninh Thư cũng chạy nhanh theo sau, đến bếp lập tức nhìn thấy một thứ trắng nõn đang muốn chui vào giữa hai chân của một cô gái.
Cái đuôi đằng sau dài ơi là dài.
Ụa, trung tình!
Mắt tôi.
Cô gái bị nòng nọc tấn công hồn vía lên mây, không còn biết phản ứng gì, vô cùng sợ hãi.
Dị Hình chắc là đẩy nắp cống thoát nước chui lên.
Nhất là chỗ rửa chén này, nắp cống thoát nước đã bị bật ra.
Văn Hưng túm lấy đuôi của Dị Hình, xuất toàn lực đập nòng nọc xuống mặt đất.
Nòng nọc bị đập xuống mặt đất ẩm ướt lập tức phát ra mấy tiếng chít chít.
Một thời gian nữa, con nòng nọc này lại lớn, toàn thân dính chất lỏng sền sệt khiến người ta nhìn mà mắc ói hết sức.
Bị Văn Hưng đập xuống đất cũng không chết, nó hé miệng lộ ra đống răng màu vàng đen lít nha lít nhít nhào tới muốn táp Văn Hưng.
Ninh Thư thuận tay nhấc ghế dồn toàn bộ sức nện xuống người nó.
Thế nhưng tay Ninh Thư chấn động giống như đập lên lốp xe tải, lực bị phản chấn trở về, chấn động đến hai tay chết lặng.
Nòng nọc khổng lồ kêu rối rít, liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của Văn Hưng.
Cả người nòng nọc đều là chất nhầy trơn trượt khó bắt, sức lại lớn, trực tiếp thoát ra lần hai muốn trốn xuống cống thoát nước.
Tất nhiên biết hai người này không dễ chọc, bản năng của tinh trùng chính là bơi thẳng, sau đó là kết hợp.
Ninh Thư giơ ghế, khí vận đan điền đập một phát vào đầu nòng nọc nhỏ, hai tay tê dại.
Nòng nọc ăn đau xoay người lại vọt tới chỗ Ninh Thư, cái đuôi nó uốn éo y như một con rắn.
Văn Hưng chụp con dao phay đang cắm trên giá quát Ninh Thư: “Cô tránh ra!”
Dao phay chém trúng đầu Dị Hình, có dịch màu trắng như tương bắn ra tung tóe lên cả mặt với quần áo Văn Hưng.
Dị Hình kêu chít chít, dao phay vẫn ghim vào người nó, chui vào cống thoát nước.
Dị Hình chạy mất, Ninh Thư cảm giác trong lòng như sóng cuộn biển ngầm cực kỳ khó chịu.
Đúng là buồn nôn.
Trên thế giới này không nên có đồ vật vừa đáng yêu lại khổng lồ như thế.
Thể tích phóng đại vô số lần, gọi là một thứ dữ tợn đáng sợ.
Vốn là sinh vật chỉ có thể nhìn qua kính hiển vi, bây giờ bị phóng đại vô số lần.
Nhìn thấy cái thứ kia, Ninh Thư cảm thấy tâm lý mình yếu ớt cực kỳ.
Nhất là hiện giờ Lực Linh Hồn của cô rất yếu, luôn bị ảnh hưởng cảm xúc mà cơ thể lưu lại.
Nhìn thấy thứ này, vừa buồn nôn sợ hãi vừa thù hận.
Ninh Thư lắc lắc hai cánh tay đang run lên của mình, nhìn Văn Hưng nhếch nhác thì yên lặng lui ra cách xa hắn một chút.
Trên người Văn Hưng nồng nặc mùi dịch tanh nồng, hắn quệt tay lau mặt, trên tay dính đầy chất lỏng sền sệt.
“Anh đừng tới gần tôi, tôi sợ dính bầu.” Ai biết mấy cái trăng trắng này có phải là thứ đồ chơi kia không chứ.
Mọi người trong phòng bếp đã chạy hết chỉ còn Ninh Thư với Văn Hưng, Văn Hưng mở miệng nói: “Lấy nước dội giúp tôi tí đi.”
“Tôi không có tình đồng chí đâu.” Ninh Thư vòng qua Văn Hưng cầm ống nước trên mặt đất lên, mở vòi nước xịt lên người Văn Hưng.
Mặc dù người Văn Hưng ướt đẫm nhưng Ninh Thư cũng chả thèm liếc hắn một cái, mãi mãi cô cũng không thể quên cảnh tượng dịch trắng vương vãi trên người hắn.
Con mẹ nó thật ấn tượng sâu sắc.
Văn Hưng dứt khoát cởi áo ra để lộ vóc người thon gầy tựa như bạch trảm kê.*
*Bạch trảm kê: một món ăn làm từ gà, da vàng thịt trắng, béo mềm đẹp mắt. Nôm na như món gà luộc bên mình :))).
Nhìn ra được Văn Hưng cũng là nhiệm vụ giả chịu cực chịu khổ.
“Đồng nghiệp này, có thể nhờ cô mua giúp tôi một bộ quần áo để mặc về được không?” Văn Hưng vừa nói với Ninh Thư vừa lột quần của mình.
Sau đó Văn Hưng cởi hết chỉ còn một cái quần lót.
Ninh Thư: …
Cái gì mà tài tử Ngụy Tấn lịch sự tao nhã, chỉ là ảo giác mà thôi.
Ninh Thư rất muốn sút một phát vào giữa hai chân hắn, nói không chừng chỗ đó có Dị Hình.
Ninh Thư vỗ mặt mình, ném ống nước xuống rồi ra ngoài mua quần áo cho Văn Hưng.
Rất nhiều người tụ tập ở cửa canteen, vừa thấy Ninh Thư chạy ra thì vội vàng hỏi: “Đoạn Tuyết, lúc nãy là con gì thế, có phải chuột không?”
Bạn đã thấy con chuột nào to cỡ đó chưa, còn không có chân?
“Mọi người báo cảnh sát nhanh lên, nói là có sinh vật không rõ tấn công người.” Ninh Thư chỉ nói một câu rồi ra công ty đến shop đồ mua quần áo.
Văn Hưng rất gầy chả có tí thịt thừa, cũng không có cơ bắp, vóc dáng thon dài.
Ninh Thư mua đại một cái áo thun với quần jean.
Ngẫm nghĩ, tiện thể nhớ lại bên trong quần…Văn Hưng cũng ướt.
Ninh Thư lại trợn trắng mắt nhét đồ lót vào túi.
Lại cầm hai cái khăn mặt, ừm, lại tiện thể cầm luôn hai chai thuốc sát trùng.
Chắc Văn Hưng phải lột luôn hai lớp da của mình thì mới rửa sạch hết được.
Vốn dĩ Ninh Thư không bị bệnh yêu sạch sẽ, nhưng gặp tình huống này thì vẫn thấy Văn Hưng nên đi đầu thai sớm thì tốt hơn.
Ngẫm lại chất lỏng trong cơ thể Dị Hình ra tới là bão tố.
Thần linh ơi!
Quay lại canteen công ty, Ninh Thư quăng cái túi cho Văn Hưng.
“Cảm ơn.” Văn Hưng nói lời cảm tạ.
Ninh Thư ngồi xuống ghế trong phòng ăn nhìn tay mình, hai bàn tay vẫn không kìm được mà run rẩy, bởi vì dùng quá sức, lực phản chấn dội ngược về chấn động rất đau.
Văn Hưng mặc xong quần áo từ khu bếp đi ra, nói với Ninh Thư: “Lần này để nó chạy mất, bắt lại không dễ dàng.”
“Thứ này da dày thịt béo.” Ninh Thư bó tay rồi đó.
Cuối cùng còn to hơn nhà, tông đổ cả nhà, một ngoạm có thể nuốt được tá người.
Chắc chắn nó sẽ ăn được nhiều người, cơ thể dựa vào dược tính cùng người để cung cấp nuôi dưỡng năng lượng, sẽ càng dài càng lớn.
Văn Hưng muốn ngồi xuống, Ninh Thư lập tức kéo ghế dịch ra đằng sau.
“Anh dùng thuốc sát trùng chưa đó, chúng ta vẫn nên cách xa một chút rồi nói chuyện.” Ninh Thư nói thẳng toẹt.