Những ấn tượng mà Văn Hưng cho Ninh Thư đều bị xóa sạch.
Cái gì mà dịu dàng như ngọc cũng méo nhớ nổi nữa, trong đầu chỉ còn ấn tượng mặt hắn bị trung tình bắn bùm bùm.
Hình tượng bị hủy, chỉ cần một chuyện.
Văn Hưng: …
“Cô không cần lo lắng như thế, mấy thứ này chắc chỉ là dinh dưỡng, na ná với máu của con người thôi, không đến mức mang thai.” Văn Hưng nói.
Ninh Thư mặt không biểu cảm giật giật môi: “Thật ra anh nói vậy tôi càng buồn nôn hơn.”
Bởi vì canteen xảy ra vụ này nên nhân viên không còn tâm trạng làm việc, lòng người bàng hoàng.
Có không ít người từng gặp thứ đó rồi, vốn thời gian ăn trưa đã có nhiều người, ban đầu vô góp vui nhưng nhìn thấy nó lợi hại như vậy đều chạy không kịp.
Bên này cảnh sát nhận được báo án cũng phái người đến, xuất hiện một thứ không biết là gì.
Nhưng rất nhiều người thề son sắt nói đã nhìn thấy, khiến cảnh sát không biết nên nói gì cho phải.
Nếu nó ở dưới nước, thì cứ dọn sạch cống thoát nước bắt đầu điều tra đi.
Ninh Thư cảm thấy có dọn sạch cống thoát nước thì cũng chả tra ra được cái trứng gì đâu.
Thứ này có thể bò trên đất, ở dưới nước thì càng như cá gặp nước.
Tốc độ chớp nhoáng, những công nhân bảo vệ môi trường kia quả thực là đi nạp đồ ăn cho nó.
Ninh Thư nói với cảnh sát: “Thứ đó có răng nanh, tốc độ rất nhanh, lại da dày thịt béo, người bình thường chắc chắn không đối phó được, hay là phái người có năng lực hơn đi.”
Ít nhất cũng phải là cảnh sát có súng chứ.
“Tôi đồng ý, thứ đó lợi hại lắm.” Văn Hưng cũng buồn nôn phụ họa Ninh Thư.
Cảnh sát nhíu mày, vì một thứ không biết là gì mà đòi lục cảnh mỗi ngày phải xuống nước tìm, thành phố này còn muốn hoạt động hay không đây.
Hơn nữa, chuyện như vậy ai lại tự nguyện làm?
Sau khi cảnh sát đi, Văn Hưng thản nhiên nói: “Tôi làm nhiệm vụ rất ít tìm cảnh sát, hiệu suất đã chậm lại còn không linh hoạt, làm việc một mình tiện hơn nhiều.”
Có đôi khi còn giữ vai trò không quá vẻ vang.
Không phải ai cũng chính trực vô tư.
“Tôi nói cách khác, mặc dù chuyện này họ không giúp được gì, nhưng sau này có muốn đổ thừa cũng không dễ.” Ninh Thư khoanh tay nói.
Bọn cô đã báo cảnh sát, có xảy ra chuyện gì thì cũng do mấy người không có biện pháp để ý nào.
Chạng vạng lúc tan làm, Văn Hưng một thân áo thun quần jean đứng tại cửa công ty chờ Ninh Thư.
“Chúng ta đi ăn gì đước đã rồi tìm thứ kia sau.” Văn Hưng nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư lắc đầu: “Tôi không ăn, vừa nuốt Tích Cốc Đan rồi.”
“Vậy tốt, tôi cũng không cần ăn, chỉ sợ cô đói thôi.” Văn Hưng hình như thở phào, cả người bị oẹ đầy nên chả có chút khẩu vị nào.
Hắn không đói chút nào.
Thành phố đã lên đèn, thành phố lớn như thế, muốn tìm một con dị hình cũng hơi khó.
Nhất là thành phố này khắp nơi đều có cống thoát nước, vô cùng phức tạp, nghĩ tới là nhức cả đầu.
Ninh Thư nghĩ xem mình có nên mở hệ thống định vị hay không, tốn năm điểm công đức định vị dị hình ở đâu.
Dị hình… chắc là có thể định vị nhỉ.
Không ngờ phải định vị một cục trung tình.
Ninh Thư vừa tính mở hệ thống định vì thì Văn Hưng lấy ra ba đồng xu, tay lắc hai lần sau đó vung xuống đất.
Văn Hưng ngồi xổm xuống nhìn đồng xu.
Ninh Thư liếc mắc, Văn Hưng là một gã thần côn?*
*Thần côn: mấy ông bà xem phong thủy, xem bói, thầy đồng….. Nhưng đa số bây giờ mang nghĩa mỉa mai nhiều hơn, chỉ mấy kẻ lừa đảo :))))
“Hướng đông nam.” Văn Hưng thu đồng xu về.
Ninh Thư hỏi: “Hướng đông nam bao xa? Cụ thể ở đâu?”
“Vừa đi tôi vừa bói, quẻ tượng sẽ nói cho chúng ta biết, cách càng gần quẻ tượng càng chuẩn.” Văn Hưng chạy theo hướng đông nam.
Ninh Thư chạy theo phía sau hắn, nhờ cái hồi cô còn là đạo sĩ Mao Sơn gà mờ, chỉ là cái diện xem bói này không được giỏi lắm.
“Hai ta cứ đi như vậy?” Ninh Thư hỏi, đừng quên nòng nọc nhỏ chạy rất nhanh.
Văn Hưng dừng bước xem bói lần nữa. Văn Hưng nói vận may mình tốt, Ninh Thư lại không thấy thế. Xem bói đoán mệnh là việc tiết lộ thiên cơ, tự thân hao tổn. Còn vận may tốt được, giỡn chắc.
“Sao rồi?” Ninh Thư hỏi.
“Hướng không đổi.”
Văn Hưng đứng trước một quán karaoke, ngón tay cái bắn ra, đồng xu xoay tròn trên không trung rồi bị Văn Hưng bắt lấy.
Văn Hưng giang hay tay nhìn đồng xu rồi nói với Ninh Thư: “Chúng ta vào thôi, chắc ở trong này.”
Ninh Thư không vấn đề, lúc đầu chỉ cần bảo vệ tính mạng người ủy thác, trong nhiệm vụ chỉ cần không chết là được.
Chí ít cũng sẽ đợi chính phủ đến xử lý, nhưng lại bị cái gã Văn Hưng “lòng mẹ bao la” kéo tới đây.
Nhưng nếu như có thể dẹp được cái thứ mắc ói kia sớm hơn chút thì cũng tốt.
Hy vọng việc mà người ủy thác từng trải qua, những người khác cũng không phải trải qua nó.
Trong quán karaoke gào thét inh ỏi, ánh đèn tăm tối mịt mờ, trên hành lang người người qua lại.
Ninh Thư với Văn Hưng tìm một vòng nơi này, quán karaoke này rất lớn, phòng bao không ít.
Văn Hưng dừng chân, Ninh Thư lớn tiếng hỏi: “Thế nào?”
Văn Hưng quay người ra khỏi quán, lại vứt đồng xu.
Ninh Thư bất lực ngồi xuống một bệ hoa, bóp bóp chân mình.
“Nó lại chạy?”
Văn Hưng nhíu mày: “Có lẽ, chắc lại chạy rồi.”
Ninh Thư: …
“Lần này hướng nào?” Ninh Thư hỏi, đậu má cô muốn mở hệ thống định vị ghê.
“Tây nam.” Văn Hưng nói: “Tôi nghi nó ngửi được mùi của tôi nên bỏ chạy.”
Ninh Thư haha: “Nó tè lên người anh rồi?”
Cả người dính trung tình nhưng đã rửa sạch, cái đồ kia còn ngửi được thì cũng quá nghịch thiên rồi.
Không có khả năng đâu.
“Vận may tôi luôn rất tốt, cô yên tâm.”
Hai ngón tay Văn Hưng kẹp lấy ba đồng tiền, ngón trỏ ngón cái kết ấn, có kim tuyến xuyên qua ba đồng tiền, đồng tiền khẽ chấn động thoát khỏi tay Văn Hưng rồi vút về một hướng.
Ninh Thư: …
Đm, cái này còn xịn sò hơn cả hệ thống định vị!
Hệ thống định vị chỉ cho ta một vị trí, còn lại tự ta tìm.
Cái này còn dẫn đường nữa.
Đồng xu bay không cao, tới cỡ đầu gối người. Bây giờ là ban đêm, lại thêm màu sắc đồng xu vốn tối, căn bản là chả ai thấy được.
Văn Hưng dừng lại bên nắp giếng lề đường, nắp giếng này đã bị xốc lên.
Mũi Ninh Thư giật giật, có mùi tanh.
Chắc là dị hình để lại.
Văn Hưng ngồi xổm xuống muốn đậy nắp giếng lại, Ninh Thư cũng tham gia, hai người hợp lực đẩy nắp giếng đậy lại.
Người đến người đi, có người rơi xuống giếng thì lại phiền.
Đồng xu bay đến quán bar, quán bar người ra người vào.
Ninh Thư phóng tinh thần lực, lúc này không cần đồng xu dẫn đường thì vẫn tìm được Dị Hình.
Nó bò qua chỗ nào cũng sẽ để lại vết nhầy giống y như ốc sên bò.
Trong bar tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trên sàn nhảy nam nữ điên cuồng lắc lư cơ thể của mình.