Văn Hưng cũng ngồi xuống, sắc mặt trầm trọng thở dài một hơi.
Cảnh sát tra hỏi Ninh Thư với Văn Hưng, Ninh Thư nghiêng đầu dựa vào cột điện. Cô mệt muốn chết, chả muốn bị tra hỏi chút nào.
Vết thương trên tay cô phải xử lý.
Trên quần áo đều là thứ đồ chơi buồn nôn kia.
Văn Hưng nói chuyện với cảnh sát, xong việc quay lại chỗ Ninh Thư nói: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Vẫn nên đi bệnh viện.
Trên mặt Văn Hưng có vết thương, tơ vàng phá hư găng tay nên tay hắn cũng bị hương, chả khá hơn Ninh Thư bao nhiêu.
Bác sĩ xử lý vết thương cho Ninh Thư và Văn Hưng.
Ninh Thư nói: “Không ngờ rằng tình huống sẽ thế này.”
Ăn trộm thật mệt, vất vả lắm mới giết được già thì lòi ra nhỏ.
“Tôi nên nghĩ tới.” Văn Hưng nhíu chặt mày: “Thế nhưng nếu chúng ta không giết nó thì nó sẽ càng lúc càng lớn. Mấy con dị hình con ở trong dị hình lớn càng to thì sẽ càng nhiều.”
Ninh Thư nhíu chặt mày: “Vì sao lại xuất hiện tình huống này? Tinh trùng cũng có thể sinh sôi?”
Đậu má, tam quan của tôi đâu rồi?
“Tôi cảm thấy nguyên nhân là do thuốc.” Sắc mặt Văn Hưng tái nhợt, hít một ngụm khí lạnh. Bác sĩ đang bôi thuốc sát trùng lên miệng vết thương cho hắn.
Tròng mắt Ninh Thư đảo vòng, đau đầu quá má.
“Thuốc kia vốn dùng để gia tăng số lượng tinh trùng, tăng cường sức sống của tinh trùng, thế nhưng mỗi lần Từ Hồng Viễn chỉ tuốt ra một con.”
“Chẳng lẽ số lượng gia tăng kia là ở trong cơ thể dị hình lớn.”
Đậu má, chỉ nghĩ tới cảnh tượng đó thôi là lại thấy mắc ói!
“Chắc vậy, bây giờ quan trọng không phải tại sao sinh ra tình huống này. Tôi sợ rằng những con nòng nọc nhỏ này lớn lên, trong người nó cũng có vô số nòng nọc nhỏ đếm không hết.”
Ninh Thư nghe Văn Hưng nói vậy, da gà da vịt nổi lên hết ráo, vừa buồn nôn vừa đáng sợ.
Vậy chẳng phải giết không bao giờ hết sao.
“Nói sau đi, có lẽ không có đâu, có điều những thứ đó phân tán cũng khiến người ta đau đầu.” Vẻ mặt Văn Hưng nghiêm túc.
“Xong.” Bác sĩ nói, nghe được Ninh Thư với Văn Hưng nói chuyện, cả quá trình đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người.
Cầm thuốc giảm đau, Ninh Thư và Văn Hưng ra khỏi bệnh viện.
“Muốn ăn chút gì không?” Ninh Thư hỏi Văn Hưng.
“Hoàn toàn không đói bụng.”
Gió đêm thổi, Ninh Thư cảm giác thần kinh vẫn luôn căng thẳng giãn ra một chút, cả người cũng không còn sức.
“Tâm nguyện của người ủy thác là gì?” Ninh Thư hỏi Văn Hưng.
“Tất nhiên là vì người nhà, cha mẹ, vợ con. Nhất là con của anh ta, vừa đầy tháng đã bị một ngụm nuốt mất, người nhà chết hết.” Văn Hưng nói.
“Anh làm thế nào?”
“Nơi này nguy hiểm như thế, tất nhiên không thể ở lâu, đưa họ rời xa cái thành phố này.”
“Nếu quả thật tình hình không khống chế được, dị hình càng dài càng lớn, bọn họ không ở đây thì không nguy hiểm gì nữa.”
“Tài chính, ngân hàng, giấy tờ bất động sản cũng phải cầm đi, nếu như dị hình phá hủy thành phố, có giấy tờ đất, chính phủ chắc chắn phải bồi thường.”
Ninh Thư nhìn chằm chằm Văn Hưng, vốn cho rằng là một gã rải tình yêu khắp thế gian, nội tâm nồng nhiệt, nhiệm vụ giả đại ái vô cương, nhưng cũng không ngờ lại xấu bụng như thế.
Đúng vậy, nhiệm vụ của nhiệm vụ giả là phải hoàn thành nhiệm vụ, không thể không phân rõ chính phụ.
Nếu tình huống dư sức thì làm một vài việc đủ khả năng để lấy điểm công đức.
Nhiệm vụ là quan trọng nhất, hoặc là người ủy thác, dù sao người ủy thác cũng dâng ra lực linh hồn để nghịch tập.
Bảo vệ bản thân là mấu chốt.
Ninh Thư đồng ý cùng hành động với Văn Hưng là vì chỉ có triệt để giết chết thứ này thì mới có thể thay đổi số mệnh người ủy thác bị thứ đó giết chết.
Sau đó Ninh Thư còn muốn tìm căn nguyên thế giới.
Ninh Thư lại nghĩ mình có nên đi mua nhà hay không, nhân dịp hiện giờ thành phố đang náo loạn để sau này nếu như không khống chế nổi tình hình.
Dị hình biến lớn, tàn phá thành phố, nhà sập, có phải cô có thể từ đó kiếm chút hời hay không.
Nhưng nếu như chính phủ nhà đầu tư không bồi thường, tiền không có, chỗ ở cũng mất. Nội tâm Ninh Thư xoắn xuýt…
Mua, không mua, không mua, mua, mua mua mua mua…
“Nhiệm vụ của cô là gì?” Văn Hưng hỏi.
Ninh Thư: “Mua nhà, mua nhà, mua nhà!!!”
Văn Hưng: “???”
“Số hiệu của cô là gì, hai ta add đi, về sau có nhiệm vụ gì có thể gộp đội.” Văn Hưng hỏi Ninh Thư.
“2333.” Ninh Thư nói.
Văn Hưng: “Cho tôi số hiệu, tôi add.”
“…2, 3, 3, 3 á.” Ninh Thư lặp lại.
(2333 đọc giống ahahaha)
Văn Hưng sửng sốt một lúc: “Tôi để hệ thống add.”
Ninh Thư luôn cảm thấy Văn Hưng đang cười nhạo số hiệu của cô, trời mới biết tại sao số hiệu của cô lại như thế.
“Cô có nhiệm vụ gì cần gộp đội có thể tìm tôi.” Văn Hưng ôn hòa nói.