Công tử Văn Hưng dịu dàng như ngọc, nhẹ nhàng phong độ.
Lúc làm nhiệm vụ, tác phong rất đẹp, chí ít không lo bị kéo chân hoặc bị đâm sau lưng.
Nhân phẩm còn rất tốt.
Nói thật ra, Ninh Thư rất vui vẻ khi được add, chí ít đây đây là công nhận năng lực của cô.
Cũng không vì cô là con gái mà phủ nhận năng lực cô.
Có thể coi cô là đối tượng hợp tác đáng được tôn trọng.
“Được.” Ninh Thư cười híp mắt nói. “Tôi đưa cô về.” Văn Hưng nói.
Ninh Thư lắc đầu: “Khỏi cần, tôi tự về được.”
Ninh Thư lên taxi về nhà trọ của mình, nằm uỵch xuống giường.
Cả người đau nhức, vì dùng quá sức nên cơ bắp bị tổn thương.
Lúc trước cơ thể này bình thường không vận động gì nhiều, hôm nay lượng vận động tăng mạnh nên hơi khó tiêu.
Ninh Thư nhìn cái tay bị quấn băng, cảm giác Văn Hưng quá là mất nết, không cho cô một cái bao tay.
Tơ vàng kia chắc là vũ khí mà Văn Hưng đổi trước khi vào nhiệm vụ.
Ninh Thư cảm thấy đổi một cây búa cũng tốt như tơ vàng.
Nếu biết trước thế giới này như vậy thì cô đã đổi một khẩu súng.
Vì Linh Hồn Châu dung hợp nên sinh ra hố đen, Ninh Thư đã lâu không gặp người ủy thác để trao đổi tình hình rồi.
Ninh Thư ngồi dậy, tự nhiên nghĩ đến một chuyện, chính là Văn Hưng như có năng lực biết trước vậy.
Văn Hưng kêu cô đứng yên một chỗ, sau đó cô mới có thể dễ dàng quấn tơ vàng lên thân dị hình.
Cái năng lực biết trước “xịn sò” này có phải là pháp tắc thời gian không?
Ngày mai tìm Văn Hưng hỏi thăm chút.
Ninh Thư ngồi khoanh chân bắt đầu tu luyện, vào thế giới này còn chưa tu luyện được tí nào đã phải đối mặt với dị hình.
Dị hình chính là cục xương vừa nhanh vừa cứng, khó lắm mới kẹp được nó thì lại phát hiện trong tủy còn có đá kim cương.
Vô số dị hình nhỏ tấn công người đó sẽ từ từ lớn lên, nhiều như thế.
Chỉ mới nghĩ thôi mà Ninh Thư đã cảm thấy đỉnh đầu đau buốt.
Cũng không biết có dọn sạch nổi không, lỡ như có một con ẩn nấp ở chỗ nào, thừa dịp mọi người không chú ý mà tấn công người.
Chỉ khi thứ này chết sạch thì nhiệm vụ mới coi như hoàn thành.
Không phải vì người khác, mà là vì người ủy thác.
Ninh Thư vốn cho rằng nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ cần giải quyết được con tinh trùng dị hình lớn kia là được, lại không ngờ trong cơ thể tinh trùng có nhiều con nhỏ đến vậy.
Đúng là chó má.
Không có cách nào nhìn thẳng thứ này, ngay cả đàn ông cũng khó mà nhìn.
Ninh Thư làm dấu thập, Amen, xin phù hộ con… bình thường là được.
Ninh Thư: Tuyệt vọng quá!!!
Tu luyện một đêm, ngày thứ hai Ninh Thư cảm giác cơ bắp cả người đau nhức, tay đã bị băng kín nên không thể tự xoa bóp cho mình.
Hai người Ninh Thư với Văn Hưng đều bọc tay tới công ty.
Ninh Thư thấy Văn Hưng thì hỏi: “Có phải anh có pháp tắc thời gian không?”
Văn Hưng hơi ngơ ra nói: “Có đâu.”
“Thế sao anh biết trước được?” Ninh Thư hỏi.
Văn Hưng lắc đầu: “Không phải Pháp tắc thời gian mà là một loại chú, có thể biết được những việc đã xảy ra trước kia, nhưng không thể thay đổi được những việc đó.”
“Về phần báo trước tương lai thì chỉ có thể đoán được sơ sơ. Nhưng tương lai có vô số khả năng, không chắc chắn đúng.”
“Điều khiển pháp tắc giời gian lại không giống, có thể kiểm soát thời gian, tôi không điều khiển được.” Văn Hưng nói.
Ninh Thư biết mình hỏi hơi đường đột, nói: “Cảm ơn, tôi biết rồi!”
“Chúng ta đã hợp tác thì tất nhiên phải biết một vài tình huống căn bản của đối phương, cô biết cái gì?”
Văn Hưng quả đúng là thăm hỏi Ninh Thư, cô lại không có kỹ năng nổi bật gì, trầm mặc một chút thì hỏi: “Sức tôi lớn có tính không?”
“Ừm, đã nhìn thấy.”
Ninh Thư: …
Bùa chú là một thứ gần với pháp tắc nhưng lại không phải pháp tắc, kém xa pháp tắc thật sự, nhưng cũng rất hữu dụng.
Thông hiểu pháp tắc là một việc cực kỳ khó khăn, so ra thì điều khiển chú dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng nếu điều khiển chú, so sánh sức mạnh của pháp tắc và sức mạnh của thần chú, đơn giản chính là khác nhau một trời một vực.
Ninh Thư muốn lui một bước nắm giữ sức mạnh của chú, làm vậy nhiệm vụ sẽ đơn giản được chút.
Có thời gian sẽ nắm giữ sức mạnh pháp tắc thật sự.
“Cô muốn nắm giữ pháp tắc thật sự thì đừng nên đi thông hiểu mấy cái ‘pháp tắc đạo’, mặc dù mấy cái chú kia có cái oai của pháp tắc nhưng đến cùng vẫn kém xa pháp tắc thật.” 2333 lên tiếng.
“Pháp tắc thật sự mang sức mạnh của trời, đất, gió,… Biết vô số loại chú còn không bằng biết một cái pháp tắc thật.”
“Mọi chuyện đều cần có công bằng, bởi vì khó nên uy lực mới càng kinh người.”
Ninh Thư lắng nghe 2333, hồi lâu không nói gì: “Ta cảm thấy chỉ dựa vào Tuyệt Thế Võ Công thì hơi quá sức, nếu như không có cách khác thì rất khó khăn.”
Mục tiêu muốn nắm giữ pháp tắc thật sự, nhưng bây giờ khó quá.
“Nếu đã thế, cô có thể cân nhắc đến chuyện thông hiểu pháp tắc không gian, dù sao nhiệm vụ giả không có tốc độ dòng chảy của thời gian, cô ở trong không gian ảo ngây người bao lâu cũng được.” 2333 nói.
“Đương nhiên đây chỉ là đề nghị của tôi.”
Ninh Thư chống cằm, kết quả đụng phải vết thương trên tay, khóc rống!
Xem ra tiến độ làm nhiệm vụ của cô phải chậm lại thì mới thông hiểu pháp tắc nhiều được.
Nếu như thực lực không đủ, khi vào nhiệm vụ vừa mệt lại không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Thế nhưng nếu không làm nhiệm vụ, linh hồn cô yếu như thế, rất cần linh hồn của người ủy thác.
Sức mạnh linh hồn của cô bây giờ còn kém xa xa nhiệm vụ giả siêu cấp, đoán chừng chả có nhiệm vụ giả siêu cấp nào có lực linh hồn yếu như cô hết.
Ninh Thư: Rơi vào tình huống khó xử…
Tóm lại có một đống vấn đề bày ra trước mặt Ninh Thư, linh hồn yếu, không giữ được cái pháp tắc nào, không tìm được căn nguyên thế giới, không có cấu trúc thế giới.
Ninh Thư: Tuyệt vọng quá, thật luôn!!
Được rồi, từ từ rồi cháo cũng nhừ. Cô có thời gian, cô sẽ giải quyết từng vấn đề một.
Chị đây nhiều thời gian, chị tùy hứng!
Có điều nhiều dị hình như thế, cô cảm thấy nhức hết cả trứng.
Không đúng, hiện giờ cũng không thể nói là nhức trứng, Từ Hồng Viễn mới nhức trứng, có thể tuốt ra được thứ đồ chơi này.
Ninh Thư cảm thấy hệ thống định vị của mình có thể định vị những thứ này, nhưng định vị một lần thì mất năm điểm công đức.
Nhiều như thế, xíu điểm công đức của Ninh Thư cơ bản không đủ xài.
Nhất là định vị thứ này không chắc sẽ đúng, vì nó có thể đi mất bất cứ lúc nào.
Ninh Thư: Lại càng tuyệt vọng!!!
Ninh Thư nhìn chằm chằm tay mình, suy nghĩ tìm cách chữa tay cho tốt lên.
Thời gian càng kéo dài, thứ kia càng lớn, uy hiếp cũng càng lớn.
Dù sao chắc chắn sẽ tránh không được, đối mặt thì vẫn nên đối mặt.
Ninh Thư phải đối mặt trực tiếp với mấy thứ buồn nôn này trên quầy bar.
Biết thế đã đổi súng rồi.
Buổi tối lúc tan làm, Văn Hưng nói với Ninh Thư: “Tôi mua súng bắn chim, chuẩn bị cải tiến, lực sát thương chắc ổn, tối nay chúng ta thử chút?”