Ninh Thư: Trong tâm tràn đầy hạt giống, muốn lái xe à?*
*Hạt giống: chắc là trung tình :)) *Lái xe: chuyện 18+ :))
Ninh Thư gật đầu: “Để xem lực sát thương sau khi cải tiến nó thế nào.”
“Đến nhà tôi hay nhà anh? Nhà tôi đi, anh đã kết hôn, nếu tôi tới nhà anh thì khi người ủy thác của anh trở về chắc chắn thế nào cũng bị nói.”
Văn Hưng tiễn hết thân nhân của người ủy thác rời khỏi thành phố này, nhưng bây giờ cô mà tới nhà Văn Hưng, vợ của người ủy thác không làm ầm lên mới là lạ.
Đối với cô người thân người ủy thác cũng là một loại phiền phức.
Văn Hưng gật đầu: Đến nhà cô.
Thật ra Ninh Thư muốn đi xem nhà hơn, nghĩ lại vẫn nên thôi, chờ trận bão này qua đi không chừng sẽ hạ giá.
Thành phố xảy ra chuyện này ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Bây giờ Ninh Thư vẫn đắn đo cân nhắc, đành trông chờ giá nhà thấp xuống chút, như thế thì tiền đặt cọc của cô đủ rồi.
Văn Hưng mua súng bắn chim về cải tiến, Ninh Thư nhìn Văn Hưng.
Động tác Văn Hưng nhanh nhẹn, trên tay cầm đủ loại dụng cụ. Còn tưởng rằng đây là một tài tử văn thơ mà không ngờ lại quen thuộc súng đạn đến vậy.
Ninh Thư nhìn chằm chằm Văn Hưng cải tiến súng bắn chim, đàn ông có thiên phú ở lĩnh vực này, Ninh Thư nhìn một hồi cũng không biết hắn cải tiến thế nào.
Kỹ năng này nhất định phải get được.
Văn Hưng đưa cây súng đã cải tiến cho Ninh Thư, Ninh Thư nhận súng, súng bắn chim nặng hơn trước đó không ít.
Ninh Thư không chắc hỏi: “Có thể bóp cò không?”
“Chắc là không, quốc gia này không có súng lục, nếu có súng lục nói không chừng có thể lấy được một vài vũ khí tiên tiến.”
Người ủy thác của hắn là một công dân làm công ăn lương bình thường, căn bản cũng không có đường làm vũ khí tiên tiến.
Còn nếu tìm cảnh sát mượn súng, cảnh sát: Tôi nghi cậu là phản động, tạm giam trước đã.
“Cái này có lắp ống giảm thanh không?” Ninh Thư hỏi, chứ nếu mà nổ súng nghe đùng đùng thì xung quanh sẽ nghe thấy hết.
Văn Hưng gật đầu: “Thử xem hiệu quả thế nào?” “Được.”
Ninh Thư và Văn Hưng mặc một cây đen, cầm súng bắn chim dài nửa mét.
Đây là khuyết điểm của súng bắn chim, quá lớn.
Súng bắn chim
“Cô biết bắn súng không?” Văn Hưng nghi ngờ hỏi.
Ninh Thư gật đầu: “Biết.”
“Vậy thì tốt, đối phó với thứ kia còn phải dựa vào nó.” Văn Hưng nói, ít ra sẽ không cản trở.
Có thể đánh nhau có thể bắn súng, lần này gặp được nhiệm vụ giả coi như theo kịp tiết tấu.
Văn Hưng bắn ra một nắm đồng xu, những đồng xu này lơ lửng trước mặt hắn, có mấy cái chuyển động.
Văn Hưng thu mấy đồng xu khác lại, chỉ chừa những đồng xu chuyển động: “Gần bên này có Dị Hình.”
Ninh Thư ngắm nghía đồng xu của Văn Hưng coi xem đây là kỹ năng gì.
Có lẽ cũng là sức mạnh của chú.
Nhưng dùng sức mạnh gì định vị vị trí Dị Hình nhỉ?
Ninh Thư ngập ngừng, rốt cuộc hỏi không ra lời, dù sao cô với Văn Hưng cũng là bèo nước gặp nhau.
Hơn nữa, cô cũng đâu có nói cho Văn Hưng vụ cô muốn dùng bí tịch tu luyện của mình xây dựng thế giới đâu.
Ninh Thư ôm súng bắn chim đi theo sau Văn Hưng.
Chỗ Ninh Thư đứng tương đối vắng, ở đầu một con hẻm nhỏ.
Đồng xu lơ lửng trên không, ở sau nó có hai người đi theo.
Ninh Thư nghe được tiếng bước chân dồn dập, nhìn thấy một cô gái gấp gáp chạy đến chỗ các cô.
“Hãy cứu tôi, cứu tôi với…” Cô gái ôm bụng.
Ninh Thư vén váy của cô ấy, nhìn thấy một thứ đang ngọ nguậy trong người cô ấy.
Dị Hình chui vào cơ thể.
Ninh Thư buồn nôn không chịu được, hơn nữa cô gái vẫn luôn chảy máu, trên đùi có vết máu.
Thứ này chui vào cơ thể con người ra sao, chui thì thôi đi, còn chui vào cơ thể phụ nữ.
Cô gái nắm lấy tay Ninh Thư, hơi thở yếu ớt cầu cứu: “Xin cứu tôi, cứu tôi…”
Máu dưới thân cô gái chảy càng lúc càng nhiều, nằm trên đất, dưới thân đã là một vũng máu.
Ninh Thư nhìn bụng cô ấy, cái thứ bên trong hết ủi bên này lại ủi qua bên kia.
Bên trong không phải là một em bé đáng yêu mà là một con quái vật.
Ninh Thư buông súng bắn chim xuống, cứu thế nào, trên tay cô không có một thứ dụng cụ nào để chữa bệnh cả.
Ninh Thư gọi điện thoại cấp cứu.
Hơi thở cô gái càng lúc càng yếu, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi: “Cứu tôi, cứu tôi…”
Ninh Thư đưa tay ấn bụng dưới cô gái, có thể cảm giác cái gì đang động đậy bên trong, sức lực cũng không nhỏ nữa.
Nó đang phá hủy cơ thể cô gái.
Thứ ghê tởm.
Ninh Thư khẽ cắn môi, nói với Văn Hưng: “Anh giữ cô ấy lại.”
Văn Hưng giữ hai cánh tay của cô gái,
Ninh Thư tách hai chân của cô ấy ra.
Ninh Thư gỡ băng vải trên tay xuống, sau đó từ từ thò tay vào chỗ kia của cô ấy.
Văn Hưng: …
“Cô muốn lôi Dị Hình ra ngoài?” Văn Hưng kinh ngạc hỏi.
“Không thì sao, tôi từng làm bà mụ đỡ đẻ rồi.” Ninh Thư chầm chậm đưa tay vào, bên trong nhơm nhớp máu.
Đến cổ tử cung, Ninh Thư duỗi hai ngón tay ra.
Có điều vào tới cổ tử cung, Ninh Thư mò được đống thịt nhão.
Ninh Thư chạm vào, đột nhiên ngón tay bị cắn. Ninh Thư hừ một tiếng, cảm giác hàm răng bén nhọn xuyên vào da thịt cô.
Ninh Thư kéo thứ này ra ngoài.
Hô hấp cô gái ngày càng dồn dập, xem ra sắp không xong, Ninh Thư nhanh chóng kéo nó ra.
Thứ này to bằng nắm đấm trẻ con, răng dài, cắn ngón tay Ninh Thư có chết cũng không há mồm.
Ninh Thư túm đuôi nó muốn giật ra. Thứ này lớn quá nhanh, lấy tốc độ này không bao lâu nữa sẽ thành quái vật khổng lồ mất.
“Chờ chút, cô để tôi chụp ảnh trước đã, đợi chút nữa rồi báo cảnh sát, nhiều như vậy chỉ hai chúng ta thì không được.” Văn Hưng lấy điện thoại ra chụp hình tách tách.
Ninh Thư: …
“Anh mau giúp tôi kéo thứ đồ chơi này ra.” Ninh Thư cảm thấy cạn lời, sắp bị cắn rớt một đoạn ngón tay luôn rồi.
Văn Hưng rút con dao quân dụng Thụy Sĩ trên đùi ra trực tiếp cắt đứt đuôi Dị Hình, Dị Hình lập tức há miệng rơi xuống đất kêu chít chít.
Dị Hình không có đuôi thì không động đậy được, không thể bò, nó to bằng nắm đấm trẻ con vùng vẫy xung quanh.
Ngón tay Ninh Thư chảy máu ào ạt, không biết cái thứ này có độc không nữa.
Lỡ như cắn một cái dính bầu thì sao?
Hơn nữa còn là con của Từ Hồng Viễn.
Ninh Thư chỉ cần vừa nghĩ tới nòng nọc nhỏ của Từ Hồng Viễn chạy vào bụng của nhiều cô gái như vậy là muốn cắt đứt trứng của gã.
Ninh Thư một cước giẫm nát đầu Dị Hình, lập tức bẹp một tiếng dịch bắn tung tóe.
Ninh Thư ngồi xổm xuống nhìn xem có nòng nọc nhỏ hay không.
Ninh Thư lấy giấy ra quệt một ít trung tình rồi cất vào, định mang tới bệnh viện xem trong đó có nòng nọc nhỏ không.
Dù sao bình thường nòng nọc nhỏ mắt thường nhìn không được. “Sao bây giờ xe cấp cứu còn chưa tới?”
Văn Hưng cau mày, đã lâu như vậy.
Ninh Thư nhìn cô gái nằm thoi thóp trên vũng máu rồi dặn Văn Hưng: “Anh cõng cô ấy, chúng ta đưa cô ấy tới bệnh viện, tiện thể kiểm tra xem trong tinh trùng có cái gì.”