Nhờ sự giúp đỡ của đồng xu, Ninh Thư với Văn Hưng đã tìm và xử lý không ít dị hình.
Ninh Thư cũng mổ bụng không ít cô gái bị dị hình tấn công.
Chỉ có thể mổ bụng rồi moi nó ra.
Tay Ninh Thư liên tiếp bị cắn.
Văn Hưng xử lý dị hình, cô may lại vết mổ cho cô gái, tiện thể gọi xe đưa cô ấy đến bệnh viện.
Ninh Thư cùng Văn Hưng đến đồn công an báo sự việc nghiêm trọng cho cảnh sát, trong thành phố đã có nhiều người bị thương như thế nên nhất định phải coi trọng.
Văn Hưng còn muốn xin vài món vũ khí tiên tiến của cảnh sát.
Cảnh sát chắc chắn coi trọng, vì bây giờ bệnh viện nào cũng quá tải, còn việc cấp súng, vốn đã loạn như thế rồi, chắc chắn không thể đưa được.
Ai biết mấy người sẽ làm gì?
Từng chiếc xe lần lượt chạy ra từ cửa đồn cảnh sát, lực lượng vũ trang đều xuất động.
Văn Hưng cũng không miễn cưỡng, lấy không được thì thôi.
Nghĩ cách khác vậy.
Ninh Thư vác cái hộp nói với Văn Hưng: “Chúng ta phải nghĩ cách có thể diệt sạch thứ này, để nó không sinh sôi nữa.”
Văn Hưng xoa mi tâm không nói, xem dáng vẻ là đang nghĩ cách.
Ninh Thư cảm thấy cứ theo tốc độ của anh ta thì chắc chắn không thể đuổi kịp tốc độ của dị hình.
“Tiếc là chú mà tôi có không nắm giữ sức mạnh của pháp tắc thời gian, nếu như tấn công bằng pháp tắc thời gian thì có thể diệt được nó.” Văn Hưng nói.
Trong lòng Ninh Thư sáng lên, không phải cô có cái nhẫn hồng ngọc à, là đá pháp tắc thời gian đó.
Nhưng lấy nó ra cũng không được.
Ninh Thư còn chưa mở lời 2333 đã nói: “Không thể.”
Ninh Thư: Phắn nhanh đê…
“Thế nào?” Văn Hưng nhìn cái mặt được khai sáng của Ninh Thư.
Ninh Thư lắc đầu: “Không gì.”
“Vì sao lúc đó ta có thể dùng ngọc linh hồn?” Ninh Thư không cam lòng hỏi.
“Bây giờ cô đã là nhiệm vụ giả siêu cấp, mọi hành động của cô đều bị bên trên nhìn chằm chằm, trước kia là tôi xin đi cửa sau, còn bây giờ thì không được, tôi với cô sẽ Game Over luôn.”
“Hơn nữa chỉ là một thế giới mà thôi, không chừng đã bị ghi vô sổ rồi.” 2333 nói.
Ninh Thư: …
Chỉ sợ nhiệm vụ giả ỷ vào năng lực rồi làm bậy trong thế giới nhiệm vụ.
Thế nhưng bây giờ không thể không làm bậy được.
Linh Hồn Châu có thể dung hợp với Đá Kết Giới.
(Cho những ai quên thì nó là cái cục đá ở vị diện minh hôn)
Không biết có thể dung hợp được thứ này không.
Thiệt muốn quăng hết tụi nó vào lỗ đen mà.
Cái thứ này cho dù ở đâu, ở thế giới nào cũng đều là tai họa.
“Chúng tôi cảm thấy vẫn nên gửi đơn xin quyền hạn lên trên, thế giới này nhất định phải can thiệp.” Văn Hưng nói.
Ninh Thư kinh ngạc hỏi: “Đơn xin quyền hạn?”
Lần đầu tiên Ninh Thư nghe thấy cái này: “Gửi thế nào?”
“Cô với hệ thống của cô xin, hệ thống sẽ báo cáo thay cô, có điều cần phiếu quyền hạn.”
Văn Hưng giải thích: “Cô có phiếu quyền hạn không?”
Ninh Thư mỉm cười: “Anh cảm thấy tôi có à?”
Lần đầu nghe đến phiếu quyền hạn.
Cái gọi là đơn xin quyền hạn là khi phạm vi vượt quá mức năng lực của nhiệm vụ giả, gây ảnh hưởng lớn cho thế giới thì có thể xin quyền hạn.
Nếu được bên trên thông qua thì có thể đổi vũ khí có lực sát thương lớn, thậm chí còn có thể có nhiệm vụ giả khác tới phòng ngừa thế giới bị hư hỏng quá nặng.
Ninh Thư biết rõ mình không có phiếu quyền hạn.
Cũng không biết làm sao để có được phiếu quyền hạn.
Ninh Thư hỏi 2333: “Lấy phiếu quyền hạn thế nào?”
“Khá là khó, tình cờ sẽ có khen thưởng trong nhiệm vụ, nếu không thì đổi bằng điểm tín ngưỡng hoặc điểm công đức.” 2333 nói.
Ninh Thư: “…Cần bao nhiêu điểm tín ngưỡng với điểm công đức?”
“10000 tín ngưỡng, 5000 công đức.”
Ninh Thư: “…Thà để nhiệm vụ thất bại.”
Đắt quá.
Văn Hưng im lặng một lúc: “Tôi đã để hệ thống của tôi xin.”
“Đổi vũ khí gì cho tốt ta?” Văn Hưng tự lẩm bẩm.
Ninh Thư: …
Cô còn chưa thấy phiếu quyền hạn bao giờ, người ta lại đang đắn đo nên đổi vũ khí gì.
Cuộc sống của nhiệm vụ giả thú vị hơn cô nghĩ nhiều.
Thời gian càng lâu càng tiếp xúc được nhiều thứ.
Văn Hưng dịu dàng như ngọc chắc đã làm nhiệm vụ giả sớm hơn cô.
Văn Hưng nhắm mắt lại, trong tay xuất hiện hai cây súng.
Đưa một cây cho Ninh Thư: “Đây là vũ khí của thế giới siêu cấp văn minh sản xuất.”
Ninh Thư nhận cây súng, bề ngoài xấu xí.
“Theo lý thuyết thì loại vũ khí này không thể xuất hiện ở vị diện này, nhưng chỉ có nó mới có thể đối phó được, bên trên có thể sẽ phái thêm người tới.” Văn Hưng nói.
“Ờm, súng này chỉ tốn 50 điểm tín ngưỡng, nhiệm vụ kết thúc rồi nhớ trả tôi.” Văn Hưng nói.
“Tôi biết rồi.”
Ninh Thư nôn nóng muốn thử uy lực của súng xem thế nào.
Có vũ khí tiên tiến, nhiệm vụ cũng dễ hơn được chút.
Mặc dù có lực lượng vũ trang, nhưng dị hình phân tán rất nhiều, mà vẫn luôn sinh trưởng cực nhanh.
Gần như là tăng trưởng hình học.
Giết chết một con, sẽ có ngàn ngàn vạn vạn dị hình.
Nhờ đồng tiền mà Văn Hưng tìm được một con dị hình.
Ninh Thư Văn Hưng đồng thời cùng nhắm vào dị hình, mà có lẽ dị hình cảm nhận được mùi ‘nữ giới’ của Ninh Thư nên mừng quắt đuôi, kêu chít chít xông về phía Ninh Thư.
Ninh Thư: …
Cái này phải gọi là chọn quả hồng mềm để bóp, có ngon thì tông bọn đàn ông đi?
Đàn ông cũng có lỗ mà, chui vào lỗ đ*t được mà.
Ninh Thư cảm thấy tiết tháo mình đã hóa thành cát bụi, theo gió phiêu tán.
Ninh Thư dẫn đầu nổ súng, không có đạn bay ra mà có một luồng khí nóng bắn vào người dị hình.
Dị hình kêu chít một tiếng rồi bốc hơi, chẳng còn chút cặn.
Ninh Thư: Xịn sò vãi!
“Súng không cần đạn, là hơi nén tạo thành khí áp cực mạnh tấn công mục tiêu.”
Văn Hưng sờ súng: “Nếu như không được cấp quyền thì nó không thể xuất hiện ở vị diện này.”
Đồ vật vượt qua khoa học kỹ thuật của vị diện thì không được phép tồn tại.
“Súng này phải thu hồi lại?” Ninh Thư hỏi.
“Đúng vậy, phải thu lại, thật ra giống như bỏ 50 tín ngưỡng ra mượn vậy.”
Ninh Thư nện đất, đậu móa, hệ thống trao đổi thương thành còn gian hơn cô nghĩ nhiều.
Đứa nào tạo ra cái thương thành thế?
Ỷ trong hệ thống nên phách lối à?
Có điều cái thứ vũ khí này xài quá cmn sướng, một người một súng không để lại hậu hoạn.
Xem ra cô cũng phải làm chút phiếu quyền hạn.
Bây giờ khiến dị hình biến mất, ngay cả cặn bã cũng không còn, đã giải quyết được một vấn đề rất lớn.
Ninh Thư với Văn Hưng tiếp tục băng qua thành phố, xử lý không ít dị hình, cũng cứu được không ít người. Ninh Thư cảm thấy mình vẫn còn rất yếu, nếu như thế giới này chỉ có một mình cô, đối