Dù sao đây cũng không phải chuyện một người có thể giải quyết, quy mô tai nạn lớn như vậy, chỉ bằng sức của bản thân thì không xoay chuyển được.
Hơn nữa cô không có quyền hạn, càng không có cách nào đổi vũ khí tiên tiến.
Ninh Thư đeo hộp y tế, đã mổ cho không ít phụ nữ.
Dị Hình cũng càng lúc càng lớn, mấy thứ này so với nạn chuột còn kinh khủng hơn.
Ninh Thư mổ bụng, lấy Dị Hình từ trong cơ thể ra, sau đó Văn Hưng liền nổ súng giải quyết Dị Hình.
Dị Hình bị bắn trúng, trực tiếp tiêu tan.
Cùng lúc đó, lực lượng vũ trang của thành phố này càng ngày càng nhiều, đi khắp thành phố tiêu diệt Dị Hình.
Mà dân chúng cũng biết thứ này tồn tại, truyền thông khuyến cáo dân chúng ít đi ra ngoài, cửa nẻo phải đóng cẩn thận.
Đặc biệt phải chú ý tình trạng cống thoát nước, một số Dị Hình tương đối nhỏ có khả năng xuất hiện ở bồn cầu.
Trong nhà cần chuẩn bị một ít vũ khí.
Dân chúng đều hoảng sợ, không dám ra cửa, vốn thành thị phồn hoa lại trở nên vắng vẻ.
Tất cả hoạt động kinh tế đều bị gián đoạn, công ty bắt buộc phải dừng hoạt động.
Cho dù là như vậy, vẫn có người bị tấn công.
Càng ngày càng nhiều lực lượng vũ trang tiến vào thành phố tiêu diệt Dị Hình.
Gần như là tìm từng centimet một, đảm bảo đã lục soát tất cả mọi chỗ.
Tránh cho Dị Hình chạy đến khu vực khác.
Thành phố phồn hoa này đã trở nên rỗng tuếch, chỉ cho phép ra không cho phép vào, hơn nữa lúc ra ngoài sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt xem trên người có mang Dị Hình không.
Tạo thành ảnh hưởng kinh tế không cách nào đo đếm.
Cường độ thanh trừ mạnh như thế, Ninh Thư cảm thấy chắc hẳn là có nhiệm vụ giả mới đến.
“Sẽ giảm, nhưng cô cảm thấy thành phố này còn phồn hoa giống như trước được sao?”
Văn Hưng hỏi ngược lại.
Ninh Thư: …
Đây là một vấn đề.
Ai cũng yêu mạng sống, nhiều thành phố như vậy, chọn thành phố này làm gì.
Xem ra muốn khôi phục lại trình độ kinh tế trước kia, có hơi quá sức.
Về sau người ta nhắc đến thành phố này, điều đầu tiên nghĩ đến sẽ là: thành phố này có tinh trùng khổng lồ.
Tên của Từ Hồng Viễn có khả năng sẽ lưu danh lịch sử.
Ninh Thư cùng Văn Hưng mỗi ngày đều đi quanh thành phố, đôi khi sẽ chui vào cống thoát nước.
Thứ này chỉ cần lưu lại một cái là hậu hoạ khôn cùng.
Phải đảm bảo không để lại một chút gì.
Dù là chỉ có một, thứ này cũng sẽ sinh sôi tràn lan.
Ninh Thư: Thật đáng sợ…
Về sau cô sẽ không bao giờ nhận loại nhiệm vụ như thế này.
Bất cứ thứ gì biến lớn đều có khả năng khiến thế giới vượt tầm kiểm soát.
Đặc biệt là tinh trùng với số lượng đàn áp, động một chút chính là mấy trăm triệu mấy trăm triệu, có điều nó nhỏ, chỉ có thể nhìn trong kính hiển vi.
Bây giờ phóng lớn lên vô số lần, động một chút là sinh sản ra mấy trăm mấy triệu con, thật là khiến người ta kinh tởm.
Ninh Thư bắt đầu hoài nghi khủng long tuyệt chủng là do bọn nó lớn quá.
Dưới sự dọn dẹp của lực lượng vũ trang cùng hai người Ninh Thư và Văn Hưng, thứ này đã ít đi rất nhiều.
Lực lượng vũ trang nhiều người, Ninh Thư và Văn Hưng có thể chuẩn xác tìm được dị hình, tìm được mục tiêu, xử lý mục tiêu, hiệu suất nhanh hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian này, Ninh Thư và Văn Hưng luyện được một chút ăn ý.
Hợp tác ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Thành phố hỗn loạn khiến cho một số người nảy sinh ý định phạm tội, có người muốn cướp ngân hàng, cướp ngân hàng không được thì đi cướp cửa hàng.
Tóm lại, mất đi trật tự, tất cả đều hỗn loạn vô cùng, không có người quản thúc, nội tâm độc ác trong người như được thả tự do.
Có điều những người này cũng bị bắt lại, kết cục rất thảm khốc, thậm chí không cần thông qua xét xử mà xử bắn tại chỗ luôn.
Không có thương lượng, vô cùng cứng rắn.
Lực lượng vũ trang tụ tập ở thành phố càng ngày càng nhiều, toàn lực thanh trừ.
Tình trạng như vậy, Ninh Thư càng thêm chắc chắn có người đến, lại còn có thân phận địa vị cao, có thể điều động lực lượng vũ trang.
Cũng không biết là nhiệm vụ giả nào.
Ninh Thư ngồi xuống, tháo hộp y tế trên người xuống, nói với Văn Hưng: “Tôi nghỉ một lát.”
Hai người bọn họ gần như là không ngủ không nghỉ đi quanh thành phố, gần như chưa từng nhắm mắt.
Văn Hưng cầm nước đưa cho Ninh Thư, “Vậy nghỉ đi.”
Thân thể Văn Hưng cũng có hơi không chống đỡ nổi, nhưng Ninh Thư chưa nói dừng lại nghỉ ngơi, Văn Hưng là một người đàn ông cũng không tiện nói.
Ninh Thư uống một hớp nước, lấy ra một viên Tích Cốc Đan, hỏi Văn Hưng: “Anh muốn không?”
Văn Hưng nhận Tích Cốc Đan, nuốt vào bụng.
Ninh Thư lại cầm một viên Tích Cốc Đan, nuốt xuống.
“Anh trở thành nhiệm vụ giả bao lâu rồi?” Ninh Thư hỏi Văn Hưng.
Văn Hưng cầm chai nước, nghĩ nghĩ, “Không nhớ rõ, chắc là rất lâu rồi, thời gian với nhiệm vụ giả mà nói không hề có ý nghĩa.”
Nhiệm vụ giả chỉ cần không bị xoá bỏ thì chính là vĩnh sinh.
Ninh Thư ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, “Đột nhiên có cảm giác đang ở mạt thế.”
Nỗ lực vì sinh tồn.
“Nếu như không tiêu diệt thứ này, chắc chắn sẽ biến thành mạt thế.” Văn Hưng nói.
“Chúng ta nghỉ ngơi một đêm đi, tinh thần không tốt.” Ninh Thư xoa xoa bả vai, bả vai bị dây đeo hộp y tế mài trầy da.
Ninh Thư lấy thuốc mỡ ra, định bôi một chút.
Hai bên bả vai đổi qua đổi lại mà đeo hộp y tế, chỗ nào cũng bị xước da.
Thế nhưng Ninh Thư lại không thể ném hộp y tế xuống, nếu gặp tình huống cần phẫu thuật mà trong tay không có công cụ, sẽ rất luống cuống.
“Tôi giúp cô bôi.” Văn Hưng cầm thuốc mỡ, lấy ít thuốc mỡ màu trắng lên ngón tay, sau đó bôi lên vai Ninh Thư.
“Cảm ơn.” Ninh Thư nói lời cảm ơn.
Bôi thuốc mỡ lên, nơi trầy da lạnh căm căm liền trở nên nóng rát.
Di động Văn Hưng vang lên, Văn Hưng vẫn luôn nói bản thân không sao, hai ngày trở lại.
Hẳn là người nhà Văn Hưng gọi điện thoại đến.
Lại nói sao cha mẹ nguyên chủ lại không gọi đến nhỉ.
Coi như là thâm sơn cùng cốc, nhưng loại tin tức này cũng phải biết chứ?
Văn Hưng cúp điện thoại, xé tay áo của mình đưa cho Ninh Thư: “Cột vào trên vai, đỡ bị dây lưng siết.”
Ninh Thư có chút kinh ngạc nhìn Văn Hưng, Văn Hưng nói: “Chúng ta hiện tại là động đội, cùng tiến cùng lùi.”
Ninh Thư nhận tay áo, cột vào trên vết thương, thắt nút dưới nách.
Ninh Thư lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị có cộng sự, có thể vươn tay trợ giúp lúc cô gặp khó khăn, cùng chung mục tiêu, giúp đỡ lẫn nhau.
Nhất định phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn.
“Lần này nhờ có anh, tôi không ngờ nhiệm vụ lần này lại khó như vậy.” Ninh Thư nói, vũ khí tiên tiến là Văn Hưng cung cấp, hơn nữa tìm kiếm Dị Hình cũng là Văn Hưng.
Văn Hưng cười, có vẻ ôn nhuận như ngọc, “Như nhau, cô cứu người được công đức, tôi cũng có phần.”
Ninh Thư: …
Ha ha, ôn nhuận như ngọc nhưng không có nghĩa là không có tâm nhãn.
Đôi bên cùng có lợi.
Ninh Thư dựa vào tường nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần, vận chuyển Tuyệt Thế Võ Công.
Thể lực cô lớn chính là đến từ Tuyệt Thế Võ Công.
Văn Hưng đang nghịch đồng tiền của mình, Ninh Thư tò mò hỏi: “Anh có thể biết trước tương lai?”
“Công lực của tôi dễ hiểu, chỉ có thể đoán trước chuyện phát sinh trong mười lăm phút kế tiếp, còn chuyện đi hướng nào thì không biết.”