Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1580: Đại chiến dị hình (13)



Edit: Bạc Hà

Beta: EE

Ninh Thư thú vị hỏi: “Vậy anh có thể biết tôi sắp làm gì không?”

Văn Hưng nhìn Ninh Thư, “Đi wc.”

Ninh Thư: …

Kiềm chế.

“Vừa rồi uống nhiều nước như vậy, cô đi wc là chuyện bình thường, hoặc là chậm hơn chút.” Văn Hưng nói.

Ninh Thư cảm thấy cái này cũng trâu thật, tuy rằng chỉ là chú, không phải pháp tắc Thời Gian chân chính, nhưng thế cũng rất trâu rồi.

Trong lòng Ninh Thư lại sinh ra ý nghĩ muốn học chú.

Mặc dù chú không phải pháp tắc thật sự, nhưng cũng là một loại thủ đoạn, sức mạnh không phân biệt đắt rẻ sang hèn.

Chỉ cần sức mạnh hữu dụng đều là sức mạnh tốt.

Nói về thô sơ, Tuyệt Thế Võ Công của cô còn thô hơn, nhưng bây giờ Tuyệt Thế Võ Công lại thành vật dẫn cấu tạo thế giới của cô.

Cái này để người ta nói thế nào đây?

Ninh Thư trầm tư, nhưng bàng quang đầy nước, muốn đi wc.

Ninh Thư đảo mắt, cầm súng đi wc.

Dự đoán cô muốn đi tiểu, đến chịu luôn.

Ninh Thư ngồi xổm ở chỗ kín đi wc, nhìn thấy trước mặt có một con Dị Hình to bằng nắm tay đàn ông, đang hưng phấn nhảy về phía cô.

Ninh Thư không để ý đến quần, trực tiếp bắn một phát súng, Dị Hình trúng đạn bay màu ngay, cả cặn bã cũng không sót lại.

Giải quyết xong Dị Hình, Ninh Thư mới kéo quần lên, toàn bộ quá trình mặt không đổi sắc.

2333 đột nhiên mở miệng nói: “Ninh Thư, cô thay đổi rồi.”

Ninh Thư liếc mắt, “Ta thay đổi thế nào, có phải trở nên xinh đẹp hơn không? Nói thật, có phải lúc ta đi wc mi cũng nhìn được không?”

2333: …

“Tôi nói là, cô bắt đầu phát triển theo đúng hướng một nhiệm vụ giả đủ tư cách, có thể ung dung đối mặt với mọi tình huống.” 2333 nói.

Có thể ở quán cà phê uống cà phê, có thể ở nhà hàng cao cấp ưu nhã ăn bò bít tết, cũng có thể nhặt rác ăn dưới tình huống sự sống bị uy hiếp.

Ninh Thư lần đầu tiên nghe thấy 2333 khen mình, tay vén tóc, vỗ chân đắc ý nói: “Chị đây vẫn luôn ưu tú như vậy, không cần ngưỡng mộ.”

“Có điều trong lòng ta, mi vẫn luôn là một tên thiểu năng trí tuệ nghịch ngợm, chưa từng thay đổi.”

2333: …

Cô mới ngu ngốc, cô mới thiểu năng trí tuệ.

Ninh Thư quay về cạnh Văn Hưng, Văn Hưng đang bật điện thoại, Ninh Thư liếc mắt nhìn, đang xem tin tức.

“Có tin gì?” Ninh Thư hỏi.

“Phong tỏa toàn thành phố, đường cao tốc dẫn tới thành phố này bị chặn rồi.” Văn Hưng thu điện thoại lại, đầu gối lên tay dựa vào tường.

Ninh Thư xoa xoa bắp chân, “Xem ra kinh tế nơi này khó có thể khôi phục.”

“Tôi phải tìm một thành phố khác, phấn đấu mua nhà.”

Văn Hưng: “???”

Không phải bảo giải quyết Dị Hình trước à, cả ngày đều là mua nhà, mua nhà, mua nhà!!

“Khả năng kinh tế thụt lùi không lớn, sau tai nạn, chắc chắn sẽ mạnh mẽ xây dựng.” Văn Hưng nói.

“Có nghĩa là vẫn có thể mua nhà ở đây?” Ninh Thư nghĩ nghĩ, chờ sau khi mọi chuyện được giải quyết, xem giá nhà rồi quyết định mua hay không vậy.

Văn Hưng: …

Chủ đề kết thúc, hai người đều nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục tìm kiếm Dị Hình.

Chỉ dựa vào hai chân, không lái xe, hơn nữa còn phải chui xuống cống thoát nước, thật là khổ không nói hết.

Văn Hưng nhiều lúc sẽ giúp Ninh Thư đeo hộp y tế, hai người cứ đổi qua đổi lại.

Hơn nữa thuốc trong hộp y tế Ninh Thư đều dùng hết rồi, tiệm thuốc đều đóng cửa, Ninh Thư chỉ có thể đến bệnh viện tìm.

Hiện tại mỗi bệnh viện đều rơi vào trạng thái chật ních, một số nhân viên y tế cũng bị thương lây.

Ninh Thư muốn mua thuốc hạ sốt cùng thuốc mê, lại được biết bệnh viện thiếu hàng.

Ninh Thư: …

“Chúng ta có thể đổi một ít, dù sao lần này quyền hạn thư thả.” Văn Hưng nói, trước mặt xuất hiện một thùng thuốc, có hạ sốt, cũng có thuốc mê.

Thời gian trôi qua, đám Dị Hình bắt đầu chậm rãi trưởng thành, một số đã lớn bằng chậu rửa mặt nhỏ.

Nếu dùng phương thức bình thường giết Dị Hình, trong thân thể đã có Dị Hình nhỏ cỡ ngón tay đứa bé.

Quả thực sinh sôi không ngừng.

Ninh Thư xử lý một con Dị Hình to bằng chậu rửa mặt nhỏ, nói với Văn Hưng: “Không biết đội vũ trang bên kia dùng vũ khí gì, chỉ giết thôi thì vô dụng, còn làm nó trở nên ngày càng nhiều.”

“…” Văn Hưng cũng không biết nên nói gì.

Ninh Thư nghi mình phải ở mãi tại vị diện này không ngừng giết trung tình.

Ninh Thư nghi ngờ thứ này đã tràn ra ngoài, dù sao nó có thể hoạt động trong môi trường nước, có lẽ sẽ chảy vào biển rộng, tản ra khắp nơi.

Ninh Thư biến sắc, có chút không dám nghĩ.

Sắc mặt Văn Hưng cũng không tốt lắm, nếu nhiệm vụ này thất bại, dùng hết một cái quyền hạn, mất lực tín ngưỡng, thất bại cũng quá đáng tiếc.

Nếu dùng bom, chỉ như lấy pháo bắn muỗi.

Vẫn chỉ có thể dựa vào sức mạnh con người để tiêu diệt.

Thật khiến người ta tuyệt vọng.

“Nào, chúng ta khóc than một lúc rồi đi đánh quái tiếp.” Văn Hưng bất đắc dĩ nói.

Ninh Thư: …

“Tôi cảm thấy vẫn nên gọi người tới đi, hai chúng ta gánh không nổi đâu.” Ninh Thư nói.

“Hệ thống của tôi đã báo tình huống lên rồi, chờ xem.”

Văn Hưng lau mồ hôi.

Ninh Thư nghe Văn Hưng nói, cảm giác hệ thống trong miệng Văn Hưng thật cưng, thật đáng yêu.

Nghĩ đến hệ thống của mình, sống không bằng chết.

Có chuyện liền sun trứng, ha ha, mẹ nó…

“Tôi cũng đã báo, nhưng tôi hơi chột dạ.” 2333 nói.

Ninh Thư: “…Mi chột dạ cái gì?”

“Ninh Thư, tôi đã từng giúp cô đổi thuốc giả chết, giúp cô tới biển Pháp Tắc, còn giúp cô qua khỏi lần Linh Hồn Châu hợp thể…”

2333 thuộc như lòng bàn tay.

“Ta hoàn toàn không nhớ.” Ninh Thư trợn trắng mắt, “Mi dẫn ta tới biển Pháp Tắc hoàn toàn là vì Hỗn Độn thạch trong tay ta.”

2333: “…”

Đồ mang thù lâu.

“Mi không dám xoát độ tồn tại là sợ bị tính sổ?”

“Ừm.”

Ninh Thư: …

Những việc này đều tính vào đầu cô, Ninh Thư cảm thấy 2333 còn có chuyện vẫn giấu không nói với cô.

“Ta khuyên mi tốt nhất đừng giấu ta làm chuyện khác người gì.” Ninh Thư nghiêm túc nói, “Hiện tại ta chưa cấu tạo thế giới, rất có khả năng bị xoá bỏ, xoá bỏ hoàn toàn.”

“Tôi không có, tôi có thể làm chuyện khác người gì chứ, xem như khác người cũng là phục vụ cô.” 2333 nói.

Ninh Thư lạnh mặt, “Mi lại lấy ta làm cái cớ, ta cảm giác mi muốn quăng nồi cho ta.”

Kiên quyết không làm hiệp sĩ đội nồi!

“Cô cũng nhạy cảm quá rồi, chúng ta là một thể, ruồng bỏ cô cũng chính là ruồng bỏ tôi, tôi sẽ không làm ra chuyện hại người hại mình.”

Ninh Thư lắc đầu, “Không, mi sẽ làm ra chuyện hại người lợi mình.”

2333 im lặng một chút rồi nói, “Vẫn là câu nói kia, chúng ta là một thể.”

Ninh Thư sắc mặt trầm trọng đi tới, Văn Hưng dừng bước, thấy vẻ mặt Ninh Thư khó chịu bèn nói: “Để tôi đeo giúp cô một hồi.”

Bả vai Ninh Thư quả thực hơi đau, quần áo dính vào miệng vết thương, động một chút là đau, nên cũng đưa hộp y tế cho Văn Hưng.

“Cô làm sao vậy?” Văn Hưng nhịn không được hỏi, bầu không khí rất trầm.

Chưa từng gặp qua dạng nhiệm vụ giả này.

Ninh Thư nhìn Văn Hưng, nghĩ nghĩ hỏi: “Anh nói xem hệ thống có thể rời bỏ nhiệm vụ giả không?”