Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1582: Đại chiến dị hình (15)



Edit: Bạc Hà

Beta: EE

Anh mau nói đi.

Ninh Thư sắc mặt bình tĩnh, trong lòng thì đã bùng nổ rồi, nói thật, cô đều rất tò mò cuộc sống của nhiệm vụ giả khác.

Văn Hưng không biết trong lòng Ninh Thư đang nghĩ gì, cũng không nói chuyện riêng của mình.

Ninh Thư không hỏi, chỉ nói: “Trước khi tôi trở thành nhiệm vụ giả vẫn luôn phải nằm viện, đến cuối cùng thì chết trên giường bệnh.”

Văn Hưng nhíu mày, “Nhìn cô không giống như người mắc bệnh lâu.”

“Đều là chuyện cũ trước kia rồi, làm lại từ đầu, tất nhiên không thể giống trạng thái khi nằm trên giường bệnh.”

Ninh Thư: Tôi cũng đã nói chuyện của tôi rồi, anh mau nói chuyện của anh đi đi đi…

Văn Hưng ngồi dậy, “Tôi là con cháu gia tộc lớn, cổ đại à, chính là đọc sách phục vụ đế vương.”

Ninh Thư: ”Tôi muốn nghe vụ Từng qua biển lớn, không gì nước. Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây” cơ.

Chắc đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với nhiệm vụ giả đang chìm trong tình yêu.

Ninh Thư vẫn luôn đơn độc hành hiệp, nhưng giữa nhiệm vụ giả với nhau, hợp tác là cần thiết.

Ninh Thư không hiểu tâm thái của những nhiệm vụ giả khác thế nào.

Văn Hưng nói tình huống gia tộc của mình, còn nói bản thân chết thế nào, làm sao trở thành nhiệm vụ giả blah blah…

Ninh Thư chống cằm lạnh nhạt, không nghe không nghe không nghe.

“Nhiệm vụ giả tồn tại lâu dài, chỉ cần không bị xoá bỏ.” Văn Hưng dùng tay gối đầu, nhìn lên bầu trời.

“Lúc mới trở thành nhiệm vụ giả, mỗi thế giới tôi đều rất trằn trọc, thấy được rất nhiều thứ trước kia lúc còn sống chưa từng gặp qua.”

“Dần dần, cảm giác mệt mỏi, cứ chạy từ thế giới này sang thế giới khác như vậy, sinh mệnh lại vĩnh viễn còn, cảm giác nhàm chán, không thú vị, nội tâm cô quạnh, không có ý nghĩa, thậm chí có đôi khi nghĩ một lần nữa luân hồi là được rồi.”

“Nhưng là cuộc sống thật khổ, tôi không muốn luân hồi cũng sợ phải luân hồi, lại nói, chưa có nhiệm vụ giả nào có thể luân hồi cả, bước lên con đường này chính là không lối về.”

Ninh Thư lẳng lặng nghe Văn Hưng nói, cuộc sống đều có lúc mơ hồ, Ninh Thư cũng vậy, tránh để tình trạng đó, cô đặt ra mục tiêu phấn đấu cho mình.

Văn Hưng hỏi Ninh Thư: “Cô nghĩ người cô đơn sẽ làm chuyện gì?”

Ninh Thư đảo mắt, “Tìm người yêu, nội tâm được tình cảm thỏa mãn, an ủi lẫn nhau.”

“Đúng rồi, lúc ấy tôi làm như vậy.” Văn Hưng thở dài một hơi, “Nhiệm vụ giả rất nhiều, đến từ mọi thế giới, không sống cùng thời đại, trên người mỗi người đều có ấn ký thời đại khác nhau.”

“Tôi gặp một cô gái, tươi sáng nhiệt liệt, chúng tôi yêu nhau.”

Ninh Thư hỏi: “Thật ra tôi vẫn luôn tò mò, người yêu là nhiệm vụ giả, hai người quan hệ thế nào?”

Văn Hưng: …

Đây không phải trọng điểm!

“Chúng tôi yêu nhau, vô cùng yêu, thậm chí tôi còn cảm thấy bản thân đã tìm được mục tiêu đời mình, đó chính là ở bên người yêu thật dài thật lâu.”

“Mỗi lần làm nhiệm vụ, tôi đều muốn cùng làm với cô ấy, ở cùng một thế giới với cô ấy, hô hấp chung một bầu không khí.”

Ninh Thư: …

Ninh Thư chống cằm, cảm thấy câu chuyện tình yêu này khẳng định không có kết quả tốt.

Đây chẳng phải là trầm mê trong tình yêu không cách nào khống chế sao.

“Sau đó thì sao?” Ninh Thư hỏi.

“Sau đó…” Văn Hưng dừng lại một chút, “Có lẽ là sinh mệnh của nhiệm vụ giả thật sự quá dài, dài đến độ đủ để hiểu rõ một người, yêu thương dần tan biến, tình cảm giữa chúng tôi bị thời gian bào mòn, trở nên mệt mỏi mà bình thản.”

Ninh Thư nói: “Như vậy xuống làm bạn cũng không tệ, sao có thể cứ mãi oanh oanh liệt liệt được.”

Tình yêu được thành lập từ sinh sản, nhân tố kích thích, cơ sở cô đơn.

“Cô có thể chịu đựng được việc đối mặt với một người mình không còn yêu trong cuộc sống vô cùng vô tận không, cô ấy nói với tôi, cô ấy không yêu tôi, đã từng yêu, nhưng hiện tại thì không.”

Ninh Thư: “Anh thì sao?”

“Tôi cũng không yêu, sau khi chia tay, giữa hai người như trút được gánh nặng, sau đó chúc phúc cho nhau.”

Ninh Thư: Cút mẹ đi…

“Sau khi chia tay, tôi lại không tìm được mục tiêu, vẫn cô đơn như cũ.” Văn Hưng uống một ngụm nước, “Đúng lúc ấy thì giảm biên chế.”

“Suýt nữa tôi đã bị xoá bỏ, lúc ấy trong đầu tôi mới rõ ràng, mới ý thức được bản thân suýt chết, hoàn toàn bị xoá bỏ.”

“Bởi vì mỗi thế giới đều chạy theo cô ấy, tôi thậm chí bỏ bê nhiệm vụ của mình, ngay cả bản chức công tác của mình cũng làm không tốt.”

Ninh Thư: …

Cô phải nhàm chán bao nhiêu mới có thể nghe Văn Hưng nói loại chuyện xưa này, không thú vị chút nào.

Tình yêu phải có cảm giác thần bí, mọi người đều quen thuộc rồi nên không có cảm giác mới mẻ.

“Cứ một thời gian lại giảm biên chế sao?” Ninh Thư hỏi.

“Sẽ định kỳ xử lý nhiệm vụ giả không đủ tư cách.” Văn Hưng ngồi dậy mệt mỏi vươn người, đeo hộp y tế.

“Đi thôi, nên đi tìm xem.” Ngón tay cái Văn Hưng bắn ra đồng tiền, đồng tiền xoay trong không trung, Văn Hưng vững vàng bắt lấy.

Ninh Thư cầm súng, đi theo sau Văn Hưng.

Bây giờ Văn Hưng lại là một nhiệm vụ giả đủ tư cách.

Nếu yêu một người thấy mệt mỏi, vậy thôi yêu thế giới, yêu tất cả mọi người đi.

Tình yêu bao la.

Quả nhiên là người đọc sách, tâm tư mẫn cảm, đa sầu đa cảm.

Đồng tiền tìm được một Dị Hình, Dị Hình này là con lớn nhất Ninh Thư từng nhìn thấy, lớn cỡ một chiếc xe con.

Bơi lội trên đường.

Ninh Thư cùng Văn Hưng đồng thời nhắm vào Dị Hình, Dị Hình bơi tới chỗ Ninh Thư và Văn Hưng, đuôi của nó như một thân cây lớn, lúc di chuyển, thùng rác ven đường đều bị quét lật ra.

“Chúng ta cùng nhau nổ súng.” Văn Hưng lo lắng không thể hoàn toàn xoá sổ Dị Hình, ngược lại thả Dị Hình nhỏ trong thân thể nó ra.

Ninh Thư đang định nổ súng, Dị Hình đột nhiên kêu lên chít chít dữ tợn, ngay sau đó biến mất tăm, bị xoá sổ.

Cô còn chưa có nổ súng đâu.

Ninh Thư ngẩng đầu, nhìn thấy không trung đột nhiên xuất hiện hơn 10 người, trong tay mỗi người đều cầm súng, có mấy người trên người khiêng súng hạng nặng, võ trang đầy đủ.

Hơn 10 người hạ xuống.

Ninh Thư nhìn người phía trước, “Tại sao lại là anh?”

Anh trai thơm vác súng trên vai, nhìn thấy Ninh Thư, nhíu mày, “Lại là cô à, vì sao cô cứ thích chọn loại thế giới này thế?”

Ninh Thư: …

Trời mới biết là chuyện gì xảy ra.

Anh trai thơm phất phất tay, hơn 10 người phía sau hắn liền tản ra, biến mất, đến các nơi trong thành phố tiêu diệt Dị Hình.

Ninh Thư nhìn những người này biến mất, những người này cũng là linh hồn thể, đều là nhiệm vụ giả.

Nhưng nói nhiệm vụ giả lại không giống, có kỷ luật như thế, phục tùng mệnh lệnh, không giống như là nhiệm vụ giả đơn độc, giống quân đội hơn.

Ninh Thư phát hiện, cô chỉ mới tiếp xúc được với một góc núi băng của thế giới, vẫn còn vô số vị diện cô chưa từng gặp.

Tổ chức nhiệm vụ giả này, có quá nhiều thứ cô không biết.

Phải cẩn thận thăm dò từng tầng một.

“Vì sao không báo cáo thế giới bất thường sớm hơn chút?” Anh trai thơm hỏi Ninh Thư.

“Tôi không có quyền hạn báo cáo.” Ninh Thư nói.

Văn Hưng nói: “Chuyện này là tôi sơ sẩy, tôi tiếp thu cốt truyện có một sinh vật hình thù quái dị, tiêu diệt sinh vật nó xong không ngờ lại có biến cố như vậy.”