Anh trai thơm đưa cho Ninh Thư và Văn Hưng mỗi người một mắt kính, thật ra chỉ có nửa bên kính, dùng để định vị.
Ninh Thư đeo mắt kính lên, toàn bộ bản đồ thành phố đều xuất hiện ở trước mặt cô, lại còn có điểm đánh dấu đỏ.
Xịn sò ghê.
Như vậy tìm kiếm Dị Hình trở nên dễ hơn nhiều, không sợ Dị Hình chạy trốn.
Loại vật này Ninh Thư chưa từng gặp, ở hệ thống thương thành cũng chưa từng thấy.
Có chi viện, Ninh Thư thở phào một hơi, lực lượng cá nhân dù sao cũng có hạn, vẫn phải dựa vào tổ chức chi viện.
Trên người anh trai thơm mặc quân trang, trên tóc vẫn bôi cả đống keo xịt tóc thơm lừng.
Đồ u mê keo xịt tóc không lối thoát!
Bôi nhiều dễ hói đầu nhé.
Thế giới kia thấy anh trai thơm toàn mặc áo sơ mi hoa, hôm nay lại sang quân trang.
Nói thật, trên người anh trai thơm, Ninh Thư không cảm nhận được sự kiên nghị và trung thành của quân nhân.
Vẫn rất loè loẹt.
Ninh Thư ngứa ngáy trong lòng, cô có rất nhiều nghi vấn, muốn hỏi.
Có điều Ninh Thư nhịn được, có một số việc, không phải thứ mà tầng lớp của cô cần biết.
Biết cũng vô ích, có điều ở trong một tổ chức lớn, cũng rất có cảm giác an toàn.
“Được rồi, tách ra giải quyết mục tiêu đi.” Anh trai thơm không nói gì thêm.
Văn Hưng nhìn về phía Ninh Thư, “Cô đi một mình được chứ?”
Ninh Thư gật đầu, “Tất nhiên.”
Văn Hưng xoay người đi một hướng, anh trai thơm nhìn về phía Ninh Thư, “Thực lực không đủ để xử lý loại tình huống này, cũng không cần lựa chọn loại thế giới có biến cố nghiêm trọng.”
“Không giải quyết được vấn đề gì, ngược lại tạo thành ảnh hưởng đến vị diện.”
Ninh Thư trong nháy mắt xấu hổ, có điều gật gật đầu nói: “Tôi đã biết.”
Tình huống này quả thực cô không thể giải quyết.
Nếu không có Văn Hưng, tình huống thế giới này ra sao cô căn bản không báo cáo lên được.
Ninh Thư nhíu mày, nhiệm vụ là 2333 thay cô chọn.
Bởi vì tạm thời cô không có cách nào gặp trước nguyên chủ.
Hơn nữa sự tình phát triển vượt ngoài dự kiến.
2333 chọn thế giới thay cô sao?
Là cố ý, hay là không chú ý, không đoán trước được sẽ xảy ra tình huống này?
Ninh Thư đè suy nghĩ vào trong lòng, nếu hiện tại cô cùng 2333 vẫn chung một đường, việc đã xảy ra, truy cứu cũng không có ý nghĩa.
Chỉ có thể làm bản thân lớn mạnh hơn, ý chí cứng cỏi hơn.
“Đi giải quyết Dị Hình.” Anh trai thơm nói một câu, thân hình loáng cái đã biến mất.
Ninh Thư đi tới điểm đỏ gần nhất, tiêu diệt Dị Hình.
Có mắt kính định vị dễ dàng hơn nhiều, tìm được một con lập tức nổ súng giải quyết.
Toàn bộ điểm đỏ trong thành phố đang chậm rãi giảm bớt.
Ninh Thư lấy một chiếc xe máy, giẫm ga đi đến vị trí điểm đỏ.
Không cần dừng xe, nổ súng là giải quyết xong, sau đó chạy tới vị trí tiếp theo luôn.
Gặp được người cần cứu chữa, Ninh Thư sẽ dừng xe, xử lý vết thương, cầm máu gì đó.
Dưới sự tìm diệt mạnh mẽ, điểm đỏ trong thành phố càng ngày càng ít.
Tận đến khi điểm đỏ cuối cùng biến mất, mắt kính truyền đến âm thanh ra lệnh của anh trai thơm, “Lập tức đến ngã ba tập hợp.”
Ninh Thư đóng hộp y tế, mở xe máy phóng đến ngã ba.
Những người khác đều đã có mặt, Ninh Thư vội vàng đi tới.
“Kiểm tra xem bản thân có đánh rơi đồ gì ở vị diện này không.”
Mười mấy người lập tức kiểm tra trang bị trên người, ồn ào báo cáo không để rơi đồ vật.
Không thể để đồ không thuộc về vị diện này ở lại, đặc biệt là đồ công nghệ cao.
“Hai người ở lại vị diện này một thời gian, có tình huống gì nhớ báo cáo rõ.” Anh trai thơm nói với Ninh Thư cùng Văn Hưng.
Ninh Thư và Văn Hưng đồng thanh: “Đã biết.”
“Mắt kính và vũ khí hai người dùng nhớ trả hệ thống khi nhiệm vụ hoàn thành.” Anh trai thơm dặn dò một câu rồi biến mất cùng mười mấy người.
Người vừa đi, Văn Hưng ngồi xuống ven đường, dùng tay quạt gió, thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng giải quyết xong.”
Ninh Thư cũng ngồi xuống, lấy bình nước ra uống.
Mọi chuyện được giải quyết, Ninh Thư mệt đến không nâng nổi tay.
Nói thật, trong lòng Ninh Thư có hơi trầm xuống, càng thêm thấy mình nhỏ bé.
Vốn nên đi từng bước một, mà cứ một hai phải để cô nhìn thấy nhiều như vậy, nhiễu loạn tâm cảnh cô, mẹ nó.
Tương lai cô cũng là người vô cùng trâu bò ngầu lòi.
Ninh Thư vừa uống nước vừa trợn trắng mắt.
“Tôi về nghỉ ngơi đã, quá mệt mỏi.” Văn Hưng đứng lên bảo Ninh Thư.
Ninh Thư ừ một tiếng, “Vậy hẹn gặp lại, có gì chúng ta lại liên lạc.”
Ninh Thư phóng xe máy về phía nhà trọ của mình.
Về đến nhà, Ninh Thư khóa trái cửa, tắm rửa sạch sẽ sau đó nằm trên giường ngủ đến đất trời mờ mịt.
Đến lúc tỉnh lại, cảm giác thân thể không còn là của mình nữa, cả người đau nhức không chịu nổi.
Lượng vận động khi diệt Dị Hình vô cùng đại, bò lên bò xuống, xuống cống thoát nước, trèo thang.
Ninh Thư ra khỏi giường, lúc đứng lên chân cứ run run.
Ninh Thư nằm thẳng về giường, bắt đầu tu luyện.
Cơ bắp chắc chắn sẽ đau nhức trong thời gian dài.
Ninh Thư đeo mắt kính lên, nhìn xem thành phố còn Dị Hình không, nếu còn, cần phải tiêu diệt ngay.
Không thấy dấu chấm đỏ nào.
Ninh Thư nằm trên giường nửa ngày, sau đó đứng dậy tìm chút đồ ăn.
Rất chậm rãi, khoảng thời gian trước tinh thần căng chặt, giờ phải thả lỏng.
Ninh Thư lấy xương từ trong tủ lạnh ra, đặt dưới chóp mũi ngửi, hình như chưa hỏng nên bỏ vào nồi hầm canh.
Canh hầm toả hương thơm nồng, lại thả thêm mì sợi vào, lúc nhấc nồi còn bỏ thêm rau xanh.
Một bát canh rau, hương vị rất được.
Ninh Thư từ từ ăn, cầm điều khiển TV trên bàn, chuẩn bị xem thời sự.
Màn hình TV nhiễu sóng, không có tín hiệu.
Ninh Thư gọi điện thoại cho bố mẹ người ủy thác.
Bố mẹ người ủy thác bảo Ninh Thư gửi chút tiền về, nói trong nhà hết rồi.
Ninh Thư đồng ý gửi tiền, ở nơi thâm sơn cùng cốc bồi dưỡng người ủy thác thành sinh viên cũng không dễ dàng.
Ninh Thư ăn mì, rất ngon, trải qua bao rung chuyển, giờ được an ổn ăn mì cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Nội tâm Ninh Thư bây giờ bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Lực lượng vũ trang thành phố lục soát từng chút đợt, không phát hiện Dị Hình, cảm thấy có lẽ đã tiêu diệt hết Dị Hình rồi.
Vì thế tuyên bố trên thời sự rằng thành phố đã an toàn, các ngành nghề có thể hoạt động bình thường.
Một số người nửa tin nửa ngờ, ngay hôm sau, Ninh Thư nhận được điện thoại từ công ty, thông báo đi làm.
Tuy đã bảo đảm thành phố an toàn, nhưng trong thành phố vẫn hơi tiêu điều.
So sánh với khi trước thì bây giờ thành phố vô cùng vắng vẻ, ngoài người bị tấn công và người chết, còn có không ít người chạy sang nơi khác.
Để lấy lại vẻ phồn vinh khi trước phải cần thời gian.
Ngày hôm sau, Ninh Thư đến công ty, người đến công ty rất ít, thưa thớt vài mống.
Trong công ty cũng có người chết.
Công ty xuất phát từ lòng nhân văn mà cho nhân viên tới làm một chút tiền thưởng, coi như xua đi vận đen.
Còn những chết người, đó không phải trách nhiệm của công ty.