Cô là nữ tử hậu viện, có một số việc vẫn cần Tuyên Bình Hầu ra mặt.
Mặc kệ thế nào cũng cần phải có lực phản kích.
Ninh Thư đi đến thư phòng của Tuyên Bình Hầu, cân nhắc xem nên nói thế nào.
“Biểu muội.” Cố Phồn Lũ gọi Ninh Thư lại, đi tới trước mặt cô.
“Biểu ca.” Thỏ Cố.
Ninh Thư khom người hành lễ, “Biểu ca không nên đi quanh đây, nơi này là nội viện.”
Nội viện toàn nữ tử, một tên đàn ông như mi đến đây làm gì.
Cố Phồn Lũ bảo Ninh Thư: “Ta lạc đường.”
“Đi ra ngoài thế nào, ta phải đi tìm cậu.” Cố Phồn Lũ nói.
Ninh Thư không tin Cố Phồn Lũ là loại người mù đường.
“Đi về hướng đông, sau đó rẽ theo hướng tây.” Ninh Thư nói bừa.
Vẻ mặt Cố Phồn Lũ hoang mang, nhìn trái phải bốn phía một chút, hiển nhiên không phân rõ đông tây nam bắc.
“Có điểm đặc biệt gì không, tìm đường sẽ dễ hơn, đông tây nam bắc không dễ phân biệt lắm.” Cố Phồn Lũ nói.
Ninh Thư: ……
Đúng là thiên thần gãy cánh mà.*
*Chắc ý NT là giả dối?
“Vừa lúc ta muốn đến thư phòng cha, đi cùng luôn.” Ninh Thư đi bước nhỏ nói.
“Chúng ta đến từ đường trước đi.” Cố Phồn Lũ nói, dùng ánh mắt trong vắt thấy đáy nhìn Ninh Thư.
Trong lòng Ninh Thư nhảy một cái, hỏi: “Sao ngươi lại muốn đến từ đường nhà ta?”
Không cảm thấy rất bất lịch sự hả, vào từ đường nhà người ta thăm quan.
Cố Phồn Lũ nói: “Ta là vãn bối, thắp nén hương cũng là phải phép.”
Ninh Thư hồ nghi trong lòng, nghĩ đến đám gạch vàng trên đường tới từ đường.
Lúc Tuyên Bình Hầu theo Trác gia giành thiên hạ là thương nhân, cung cấp trợ lực lớn cho tổ tiên Trác gia.
Sau đó mới được ban cho danh hiệu quý tộc được phép kế thừa, Tuyên Bình Hầu.
Tuyên Bình Hầu có thể nói là rất giàu.
Cho nên mới có người nói Trác Triệt Nhiên là con riêng của đương kim Thánh thượng, bởi vì có Nhạc gia chính là có cả một kho vàng.
Sàn từ đường đều xây bằng gạch vàng, gạch trên tường được phủ một tầng đất, chứ không thì từ đường chính là một con ốc vàng.
Ninh Thư mặt không đổi sắc nói: “Từ đường bây giờ đã đóng cửa, chỉ có ngày lễ ngày tết, ngày sinh ngày giỗ tổ tiên mới mở.”
Cố Phồn Lũ chắp tay thi lễ, “Ta đường đột rồi.”
Ninh Thư dẫn Cố Phồn Lũ đến thư phòng Tuyên Bình Hầu, trên đường hai người đều không nói gì.
Ninh Thư đã có lòng cảnh giác với anh họ Cố Phồn Lũ này.
Chưa biết chừng người này là người của Trác Triệt Nhiên.
Lúc trước Trác Triệt Nhiên nói Tuyên Bình Hầu phản quốc, có chứng cứ là thư từ, nét chữ trong thư là của cha Tô Trúc Như, đóng dấu Tuyên Bình Hầu.
Còn nói Tuyên Bình Hầu cung cấp tiền tài cho địch quốc.
Người trong chốn quan trường không có ai là hoàn toàn sạch sẽ, nhưng Tuyên Bình Hầu không ngu đến mức đi phản quốc.
Mà trước đó tổ tông Trác gia lại được Tô gia giúp đỡ về mặt kinh tế, thành công tạo phản, bước lên ngôi vị hoàng đế, nên sợ Tô gia giở trò cũ giúp người khác tạo phản.
Lại phát hiện từ đường Tô gia làm bằng vàng, một cái từ đường lớn như vậy toàn là vàng.
Đm, ông đây là thiên tử còn không dùng vàng xây từ đường, nhà ngươi làm thần tử còn xa xỉ hơn ta, mẹ nó!
Quốc khố rỗng hết rồi.
Chứng cứ thật thật giả giả, nói Tuyên Bình Hầu cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, giúp đỡ địch quốc.
Dẫn tai họa ngập đầu cho phủ Tuyên Bình Hầu.
Nuôi lợn béo rồi, nên thịt thôi.
Tuyên Bình Hầu phủ chính là cây ATM của Hoàng Đế, gặp phải thiên tai gì đều bảo cận thần nghĩ cách, phủ Tuyên Bình Hầu cũng ăn ý nộp tiền lên nhiều hơn gấp chục lần những người khác.
Đây là cách sinh tồn của Tuyên Bình Hầu.
Bút tích, từ đường bằng vàng, trong lòng Ninh Thư chuyển động, anh họ đột nhiên xuất hiện này……
Ninh Thư mở miệng hỏi Cố Phồn Lũ: “Lúc trước biểu ca nhậm chức ở nơi nào?”
Cố Phồn Lũ trả lời: “Một chức quan nhỏ ở huyện Vĩnh.”
Huyện Vĩnh à, rất xa nơi này, muốn được triệu vào kinh lại là rất khó.
Ninh Thư kinh ngạc nói: “Vậy chắc hẳn biểu ca làm rất tốt, chứ không cũng không được triệu vào kinh.”
Cố Phồn Lũ cười, có chút ngượng ngùng, giống hệt thỏ, “Ta cũng không làm tốt mấy, chỉ là vận tốt thôi.”
Vận mệnh, mệnh là cái cớ của kẻ yếu, vận là kẻ mạnh khiêm tốn.
Tới cửa thư phòng Tuyên Bình Hầu, gã sai vặt vào trong thông báo với Tuyên Bình Hầu.
Ninh Thư và Cố Phồn Lũ đứng ở cửa, gã sai vặt ra nói: “Lão gia mời biểu thiếu gia vào, nhị tiểu thư về đi.”
Có cháu ngoại trai Cố Phồn Lũ ở đây, Tuyên Bình Hầu chắc chắn phải tiếp Cố Phồn Lũ trước.
Ninh Thư cũng không nói thêm gì, xoay người về viện.
Vẫn nên đi tu luyện trước đi, chuyện từ đường đợi lát sau nói với Tuyên Bình Hầu.
Chuyện từ đường nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, trở thành cọng rơm cuối cùng lật đổ phủ Tuyên Bình Hầu.
Ninh Thư cảm thấy mình cần quan sát người anh họ này nhiều hơn.
Liên Kiều đi theo sau Ninh Thư, nói với Ninh Thư: “Biểu thiếu gia thật buồn cười, lớn thế rồi còn lạc đường?”
“Đúng vậy, lạc đường trông có vẻ dễ thương nhỉ.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Không có ai lại sinh tâm cảnh giác với người như vậy cả.
Ninh Thư về phòng, bảo Liên Kiều: “Ta muốn nghỉ ngơi một lát, đừng quấy rầy ta.”
“Dạ.” Liên Kiều đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Ninh Thư nhấc váy, quăng giày ngồi xếp bằng trên giường, mười ngón kết ấn, bố trí tụ dương trận, sau đó bắt đầu tu luyện.
Linh khí và lực Hỏa Dương chảy vào thân thể, kinh mạch hơi đau đớn, thân thể thải ra một số chất bẩn.
Đây là chất bẩn trong kinh mạch.
Ninh Thư ở trong phòng tới lúc trời tối, Liên Kiều thật sự lo lắng, nên đẩy cửa đi vào.
Ninh Thư ngồi dậy từ giường, “Chuẩn bị nước tắm cho ta.”
Ninh Thư tắm sạch chất bẩn trên người rồi ăn chút đồ.
Chờ đến lúc mọi người đều đã ngủ, Ninh Thư mặc đồ tối màu, tránh khỏi hộ viện tìm tới phòng Cố Phồn Lũ.
Phòng Cố Phồn Lũ còn thắp nến, Ninh Thư nhảy lên nóc nhà, nhẹ nhàng vạch mái ngói.
Cố Phồn Lũ còn đang đọc sách, chậm rãi lật trang.
Lúc này mọi người đều đã ngủ, Cố Phồn Lũ còn đọc sách.
Dựa theo thời gian hiện đại, chỉ mới 9 giờ, cuộc sống ăn đêm vừa mới bắt đầu, nhưng người cổ đại nếu không phải ra ngoài đi lang thang thì cũng là đi tiểu đêm.
Ninh Thư ngồi xổm trên nóc nhà quan sát Cố Phồn Lũ.
Cố Phồn Lũ ngáp một cái, gấp sách sau đó lên giường ngủ.
Dù Cố Phồn Lũ đã ngủ nhưng Ninh Thư vẫn canh giữ trên nóc nhà.
Cô không yên tâm về Cố Phồn Lũ, trên người cô còn gánh mấy chục mạng của phủ Tuyên Bình Hầu.
Cố Phồn Lũ ngủ ngon lành, Ninh Thư khổ sở làm đồ ăn cho muỗi ở nóc nhà cả đêm, lúc trời tảng sáng, Ninh Thư chạy về phòng mình.
Rửa mặt dùng bữa sáng xong, Ninh Thư bảo Liên Kiều: “Chọn chút đồ thanh đạm cho vào hộp đồ ăn.”
Ninh Thư tính thời gian, chờ khi Tuyên Bình Hầu hạ triều thì chờ trước cửa thư phòng ông.
Văn võ đại thần muốn thượng triều phải dậy rất sớm, đều không ăn bữa sáng, chờ đến khi đói sắp ngất mới được hạ triều.
Nếu là quan viên ở xa Hoàng cung thì nửa đêm đã phải dậy, triều đại trước thật không dễ dàng.