Đặt cháo xuống trước mặt Tuyên Bình Hầu, “Cha dùng bữa trước đã.”
Tuyên Bình Hầu đang đói bụng, ăn luôn.
Tuyên Bình Hầu hơn ba mươi tuổi, để râu, nhìn rất uy nghiêm.
“Cha gặp phải vấn đề gì?” Ninh Thư hỏi.
“Không sao, đều là việc triều đình, con không cần xen vào.” Tuyên Bình Hầu nói thẳng, ngẫm nghĩ còn nói thêm: “Gần đây con có tham gia yến hội không, nghe được tiếng gió gì không?”
“Tiếng gió gì?” Ninh Thư hỏi.
Tuyên Bình Hầu nhíu chặt mày, “Con có xung đột gì với người của Tín Vương gia không?”
Ninh Thư lắc đầu, “Không có.” Chẳng có tranh chấp gì với nhà chồng tương lai cả. Chẳng lẽ Trác Triệt Nhiên đã bắt đầu đối phó phủ Tuyên Bình Hầu rồi?
“Khu vực Hán Dương lại hạn hán, không có một ngọn cỏ.” Tuyên Bình Hầu buông đũa.
Ninh Thư lập tức hiểu, những khi xảy ra chuyện như này là lúc Tuyên Bình Hầu phải đưa tiền.
Ninh Thư múc cho Tuyên Bình Hầu thêm một chén cháo, nói: “Vì bá tính Hán Dương, cha tính ra bao nhiêu tiền?”
Đây là sự ăn ý giữa hoàng gia và Tô gia, ai bảo nhà mi có tiền chứ.
Nói trắng ra là, Tuyên Bình Hầu phủ chỉ được xem là thương nhân khá có địa vị thôi, hơn một danh hiệu Hầu gia được phép kế thừa.
“Ra chút tiền cũng không sao.” Cũng không phải lần đầu bị vét túi, điều làm Tuyên Bình Hầu bất mãn là Trác Triệt Nhiên, con rể tương lai của ông.
“Lần này tình hình thiên tai có chút nghiêm trọng, Trác Triệt Nhiên bảo Thánh thượng đòi ta ra 500 vạn lượng bạc.”
Ninh Thư: ……
Trác Triệt Nhiên lúc này đã bắt đầu đối phó phủ Tuyên Bình Hầu rồi, 500 vạn bạc thật sự quá sức, bằng với nửa năm quốc khố.
“Lần này đưa 500 vạn, lần sau chắc phải 1000 vạn, một lần 1000 vạn, không nhịn nổi.”
“Con với mẹ đến phủ Tín Vương một chuyến đi.” Tuyên Bình Hầu nói, “Đợi lát nữa ta chuẩn bị lễ vật cho mẹ con, cùng đi.”
Ninh Thư gật gật đầu, hỏi: “Kia cha 500 vạn cấp đi.”
“Lần này cho chừng đó, lần sau chỉ nhiều hơn chứ không ít đi, không cho được.” Tuyên Bình Hầu nói thẳng.
Cảm xúc Tuyên Bình Hầu rất mâu thuẫn, nhiều lần bị đòi tiền, số tiền còn càng ngày càng nhiều, quá chèn ép người ta rồi.
Hoá ra ở đây đã có một cái gai bị chôn xuống, lần hạn hán này Tuyên Bình Hầu kéo dài không đưa tiền, lại phát hiện thêm từ đường bằng vàng.
Không cho thì Thánh thượng dựng lông, ta đòi mi tiền mi không cho, lại đem tiền đi giúp địch quốc, mẹ nó làm sao an tâm nổi?
Ninh Thư nói: “Cha, không nhất định phải là vàng bạc thật, cho lương thực cũng được, cha nói 500 vạn không có, nhưng có lương thực trong tiệm, quyên tất cả.”
“Hiện tại Hán Dương khô hạn, năm nay chắc chắn mất mùa, giá lương thực giờ cao như vậy, Thánh thượng chắc chắn rất vui.”
Ninh Thư cũng không tán thành chi ra 500 vạn, giờ mi dễ dàng cho ra 500 vạn như vậy, lần sau có thể đòi càng nhiều hơn.
Tóm lại không thể cho, phải cho Thánh thượng cảm giác: ta đã đập nồi bán sắt rồi, thôi thì cũng phải để cho ta một chút tài chính quay vòng chứ.
“Được rồi, con là một nữ tử, không cần nhọc lòng những việc này.” Tuyên Bình Hầu phất tay, để Ninh Thư dọn đồ ăn trên bàn đi, bây giờ ông không có tâm tình ăn cơm.
Ninh Thư đặt đĩa đồ ăn vào hộp đồ ăn, nói: “Cha, nữ nhi cảm thấy từ đường nhà chúng quá phô trương.”
“Nếu Thánh thượng mà biết, chắc chắn sẽ nói thầm trong lòng, một phòng toàn vàng mà 500 vạn lại không lấy ra được.”
Tuyên Bình Hầu nghe Ninh Thư nói, đen mặt, “Đó là tổ tiên xây.”
Tổ tiên đã mất rồi, Ninh Thư thầm nói.
Ninh Thư mang hộp đồ ăn rời phòng Tuyên Bình Hầu, gặp Cố Phồn Lũ đang cho cá ăn ở hoa viên.
Trong tay Cố Phồn Lũ cầm hộp thức ăn cho cá, ngồi xổm bên hồ nước, nhìn chằm chằm cá trong nước ngẩn ra, thường thường ném một chút thức ăn xuống.
Ninh Thư vòng qua hắn, không muốn tiếp xúc nhiều.
“Biểu muội.”
Ninh Thư nghe tiếng cũng không quay đầu lại, chẳng nghe thấy gì cả.
“Biểu muội.”
“Tiểu thư, biểu thiếu gia gọi người đó.” Liên Kiều theo sau Ninh Thư nhịn không được nói.
“Ta không nghe thấy.”
“Biểu muội.” Cố Phồn Lũ đuổi theo Ninh Thư, “Biểu muội, sao thấy ta lại chạy vậy.”
Ninh Thư lắc đầu. “Ta không nghe thấy, biểu ca tìm ta có chuyện gì?”
“Ta lần đầu vào kinh, ở đây có nơi nào đặc biệt không.”
“Ví dụ?” Ninh Thư híp mắt hỏi.
“Như nơi văn nhân giao lưu?” Cố Phồn Lũ hoang mang, “Ngươi cũng biết mà, cảm ứng phương hướng của ta khá tệ.”
Không phải khá tệ, là rất tệ.
“Nơi văn nhân giao lưu à?” Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Di Hồng Lâu.”
“Biểu muội, ta không phải loại người như vậy, sao có thể đến loại nơi .”
Ninh Thư muốn trợn trắng mắt, “Ta chưa nói nơi đó không tốt, ngươi đã phản bác, ngâm thơ đối thơ, mỹ nhân xứng đôi, lời ta nói là thật, văn nhân thích đến loại nơi ấy.”
Tai Cố Phồn Lũ đỏ lên, “Ta thật sự không tới nơi kia đâu, biểu muội là nữ tử, sao có thể nhắc tới loại địa phương dơ bẩn thế.”
Ninh Thư trợn trắng mắt, đến đó trộm hương trộm ngọc, chơi bời thoả thích, còn nói người ta dơ bẩn.
Có bản lĩnh thì đàn ông các người đừng đi.
Lật lại để nói thì mẹ nó mi mới bẩn ấy.
Tồn tại là hợp lý, có nhu cầu thị trường mới tồn tại.
Nếu không phải do ngại hình tượng thục nữ của mình, Ninh Thư đã một chân đá văng Cố Phồn Lũ chắn trước mặt mình.
Ninh Thư hành lễ, “Biểu ca, ta phải trở về thêu hoa, ngươi tìm ta có chuyện gì nữa?”
“À à.” Cố Phồn Lũ nói, “Chỉ là muốn chào một tiếng.”
Ninh Thư khách khí xa cách nói: “Biểu ca là cháu ngoại nam, ta là nữ quyến, nam nữ khác biệt, để người ta thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
Gọi người ta lại chỉ để chào?
“Là ta đường đột, nhận lỗi với biểu muội.” Cố Phồn Lũ chắp tay với Ninh Thư .
Ninh Thư đáp lễ, “Biểu ca bảo trọng.”
Nói chuyện thật sự mệt mỏi quá.
Ninh Thư trở về viện của mình, Vinh Quốc Phu nhân nhanh chóng gọi Ninh Thư đến, nói muốn gửi thiệp cho phủ Tín Vương, hai ngày nữa muốn tổ chức một yến hội quyên tiền.
Chính là tiệc từ thiện ở hiện đại.
Để những quý phụ nhân ở hậu viện quyên góp chút tiền.
Nơi tổ chức là ở phủ Tuyên Bình Hầu.
Trong lòng Ninh Thư không tán thành, vì từ đường Tuyên Bình Hầu chính là một quả bom hẹn giờ, nếu để người ta phát hiện, lại còn trước mặt nhiều người như vậy ấy thì hết nói.
Ninh Thư nói: “Mẹ, đổi địa điểm khác đi, đừng tổ chức ở phủ chúng ta.”
Vinh Quốc Phu nhân nhìn Ninh Thư, thần sắc khoan dung, hỏi: “Vậy con nói nơi nào mới tốt?”
“Lần này chủ yếu chiêu đãi nữ quyến phủ Tín Vương nhà chồng tương lai của con, làm sao cho chu đáo.”