Bất kể khi nào sức mạnh cũng là một loại bảo đảm vững chắc.
Kẻ mạnh không chỉ cần trí tuệ mà còn phải có sức mạnh.
Trên thực tế, sức mạnh mà Ninh Thư ngưỡng mộ là sức mạnh tuyệt đối.
Liên Kiều trở về, Ninh Thư nghe được tiếng bước chân liền dừng tu luyện.
Liên Kiều đẩy cửa, hành lễ với Ninh Thư sau đó nói: “Tiểu thư, nô tỳ nghe ngóng một chút.”
“Nô tỳ có nói chuyện với Tiểu Thanh, là nha hoàn hiện tại đang hầu hạ bên cạnh biểu thiếu gia, nàng nói biểu thiếu gia cũng không làm chuyện gì, mỗi ngày không phải đọc sách luyện chữ thì chính là xem quang cảnh phủ Tuyên Bình Hầu.”
“Tiểu thư, không phải nô tỳ nói quá đâu, cảnh trí phủ Tuyên Bình Hầu chúng ta chính là nội viện thế gia tốt nhất, ngay cả biểu thiếu gia cũng ngưỡng mộ.”
Ninh Thư vuốt cằm, phủ Tuyên Bình Hầu rất lớn, núi giả hoa viên quả thực tinh xảo, đó đều là kết tinh tiền bạc.
Cố Phồn Lũ cả ngày dạo xem cái gì?
“Biểu thiếu gia thật đúng là tuấn tú lịch thiệp, Tiểu Thanh cũng muốn theo biểu thiếu gia, vẫn luôn hầu hạ biểu thiếu gia.”
“Hiện tại biểu thiếu gia vào kinh giữ chức quan, tiền đồ vô lượng.”
Liên Kiều vẫn nói không ngừng, Ninh Thư yên lặng lắng nghe.
Trong lòng suy nghĩ, xem ra buổi tối lại phải đi cho muỗi ăn.
Phủ Tuyên Bình Hầu nhiều người phức tạp, nhưng đều là gia nô, hơn nữa đã mấy đời hầu hạ chủ tử Tuyên Bình Hầu.
Cùng phủ Tuyên Bình Hầu có nhục cùng nhục, mặc dù không đảm bảo không có người bí quá hoá liều, nhưng đa số người vẫn có đầu óc rõ ràng.
Chỉ là một người ngoài như Cố Phồn Lũ đến, qua không bao lâu phủ Tuyên Bình Hầu lại diệt vong.
Lúc ấy loạn thành một đoàn, ai cũng không biết Cố Phồn Lũ thế nào, đặc biệt là trước khi xảy ra chuyện Cố Phồn Lũ lại chuyển ra khỏi phủ Tuyên Bình Hầu.
Ninh Thư không muốn nghi ngờ thỏ Cố, nhưng nội tâm Ninh Thư phân tích chính là khắp nơi đều hướng về thỏ Cố.
Lớn gan suy đoán, cẩn thận chứng thực.
Ninh Thư cho rằng thư phản quốc là Cố Phồn Lũ viết, đống vàng trong từ đường cũng là Cố Phồn Lũ phát hiện và báo cho Trác Triệt Nhiên.
“Tiểu thư, người nói lúc biểu thiếu gia rời đi có thể mang theo Tiểu Thanh không?” Cô gái hóng bát quái đến hai mắt phát sáng.
Ninh Thư trực tiếp khẳng định nói: “Không, nhất định sẽ không.”
Loại chuyện mang thị nữ nhà người khác đi này gây tiếng xấu cho mình, cũng đâu phải không mua nổi thị nữ, sẽ không làm chuyện khó coi vậy.
Liên Kiều bĩu môi, “Xem cái đuôi Tiểu Thanh đều phải nhếch lên trời rồi, hận không thể đi cùng biểu thiếu gia, kết quả biểu thiếu gia căn bản không cần nàng.”
Ninh Thư cong cong khóe môi, ý định đùa Liên Kiều một chút, “Cái đó cũng không chắc, nếu biểu ca thật sự thích Tiểu Thanh, nói không chừng sẽ nói với lão thái quân trong phòng mình không có thị nữ hầu hạ, lão thái quân khẳng định bỏ được một thị nữ, còn phái thêm mấy gia nô qua.”
Liên Kiều há miệng, “Tiểu thư, vậy là có khả năng hay không có khả năng?”
“Không có khả năng.” Nếu Cố Phồn Lũ muốn cùng Tuyên Bình Hầu phân rõ giới hạn, tất nhiên sẽ không mở miệng nói chuyện này.
Liên Kiều lập tức vui sướng khi người gặp họa mà nở nụ cười, đắc chí vô cùng.
“Các ngươi có ân oán?” Ninh Thư nhìn cái dạng này của Liên Kiều, nhịn không được hỏi.
“Trước kia nô tỳ ở cùng phòng với Tiểu Thanh, tay chân Tiểu Thanh có chút không sạch sẽ.”
Ninh Thư không nói gì, kêu Liên Kiều đi xuống chuẩn bị bữa tối, lăn lộn một ngày đói không chịu được, nhất là còn uống một bụng nước hồ.
Liên Kiều bưng đồ ăn thanh đạm vào nhà, Ninh Thư ăn xong liền bảo Liên Kiều hầu hạ mình đi ngủ.
Liên Kiều vừa đi, Ninh Thư liền ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.
Chờ đến lúc nửa đêm, Ninh Thư lẻn đến bên ngoài phòng Cố Phồn Lũ, Cố Phồn Lũ đã đi ngủ.
Ninh Thư nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, sau đó tay chân nhẹ nhàng tiến vào phòng.
Hô hấp của Cố Phồn Lũ rất nhẹ, Ninh Thư hoài nghi hắn không ngủ.
Ninh Thư đến bàn đọc sách của Cố Phồn Lũ, khắp nơi tìm kiếm bút tích Cố Phồn Lũ luyện chữ.
Ninh Thư muốn biết nét chữ của chữ Cố Phồn Lũ thế nào.
Thư phản quốc không phải do Tuyên Bình Hầu viết, Tuyên Bình Hầu lúc ấy cũng rất mơ màng.
Chĩa súng vào chính quyền, Tuyên Bình Hầu có tiền, nhưng không có binh trên tay, tạo phản gì đó, chỉ là cái cớ tới bóc lột Tuyên Bình Hầu.
Đầu óc bị axit vào mới có thể làm ra chuyện như vậy
Ngay dưới hoàng thành, chiêu binh mãi mã sẽ chết càng nhanh.
Ninh Thư không thể đốt đèn, Cố Phồn Lũ đang ngủ bên cạnh, Ninh Thư chỉ có thể dựa vào thị lực của mình.
Ninh Thư tìm một vòng, không tìm thấy giấy bỏ khi Cố Phồn Lũ luyện chữ.
Không phải bảo Cố Phồn Lũ mỗi ngày không phải đọc sách thì là luyện chữ à, sao không thấy bút tích của Cố Phồn Lũ.
Ninh Thư mở to mắt, tìm đến mắt sắp mù luôn, lật thư của Cố Phồn Lũ, trong thư hắn có bút tích.
Chữ Tuyên Bình Hầu Ninh Thư đã nhìn qua, khác hẳn chữ Cố Phồn Lũ.
Nhưng không thể ngoại trừ việc Cố Phồn Lũ không bắt chước chữ Tuyên Bình Hầu.
Nếu không tại sao ngày thường giấy Cố Phồn Lũ luyện chữ lại không thấy đâu?
Đột nhiên buồn cười, tại sao không tìm thấy?
Chắc chắn Cố Phồn Lũ đã tiêu hủy.
Ninh Thư nghe tiếng Cố Phồn Lũ xoay người, bèn nhảy ra phòng.
Ninh Thư nhảy lên tường viện, rời phủ Tuyên Bình Hầu đi về hồ hoa sen.
Thừa dịp đêm tối mò đến đình hoa sen, Y Tình làm rơi vòng tay ở đây, chắc chắn sẽ trở về tìm.
Ninh Thư nghe trong nước có động tĩnh, ở bờ có đèn đang sáng.
Trong nước có không ít người vào tìm đồ.
Thường thường có người nhô đầu lên hô hấp, rồi lại lặn xuống nước, tiếp tục tìm.
Đây hẳn là người của Trác Triệt Nhiên.
Ninh Thư thả tinh thần lực, nhìn thấy Trác Triệt Nhiên đang ngồi trong đình, chờ thuộc hạ tìm đồ.
Trác Triệt Nhiên cũng hết cách, chỉ có thể nửa đêm tới tìm.
Y Tình làm rơi đồ, có chút hoảng sợ, chỉ là một cái vòng tay, Trác Triệt Nhiên có thể mang hàng chục hàng trăm cái đắt giá đưa tới trước mặt Y Tình.
Nhưng Y Tình một hai phải muốn cái vòng tay bị rơi.
Cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp thế này, khắp nơi lần tìm trong nước.
Nhưng bây giờ vẫn không thấy chút tin tức nào, Trác Triệt Nhiên sắc mặt khó coi uống trà.
“Thế tử, có cần lấy hết nước ở đây ra không, như vậy sẽ dễ tìm hơn nhiều.” Có người ra ý với Trác Triệt Nhiên.
Trác Triệt Nhiên xoa giữa mày, “Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại phải tìm được vòng tay.”
Một người đàn ông có thể làm chuyện như vậy vì phụ nữ, khó trách cuối cùng Y Tình cam tâm tình nguyện phụ tá Trác Triệt Nhiên.
Ninh Thư cười trong lòng một tiếng, tiếp tục tìm đi, vòng tay đã biến thành bụi rồi.
“Ta cảm giác xung quanh có người.” Trác Triệt Nhiên cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, thời gian càng lâu, cảm giác này càng rõ ràng.
Ninh Thư không ngờ Trác Triệt Nhiên nhạy bén thế, thu hồi tinh thần lực, sau đó nhanh chóng chạy.
“Nhất định có người.” Trác Triệt Nhiên lạnh mặt, thị vệ bên người lập tức lùi vào bóng đêm.
Ninh Thư vốn muốn đi tìm Y Tình, nhưng chắc chắn bên cạnh Y Tình có người của Trác Triệt Nhiên bảo hộ.
Hơn nữa Y Tình cũng có súng trên người.
Ninh Thư chạy nhanh về phủ Tuyên Bình Hầu.
Ninh Thư nằm trên giường, tuy giải quyết hệ thống rồi, nhưng vị diện này vẫn tồn tại rất nhiều súng.
Người là máu thịt, không ai có thể chống lại công kích từ súng ống đạn pháo.