Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1599: Hệ thống giao dịch (10)



Edit: EE

Trừ khi đám vũ khí tiên tiến đó biến thành một đống sắt vụn.

Tiền đề là phải không có hàng tiếp tế, bây giờ đã không còn hệ thống, nhưng không đảm bảo còn đạn hay không.

Súng không có đạn chỉ là sắt vụn.

Cũng không có lực uy hiếp lớn như vậy nữa.

Cung nỏ cũng là vũ khí có lực sát thương lớn ở thời đại này, nhưng so với súng, thật sự lạc hậu hơn quá nhiều.

Nhưng mà cô không biết quân đoàn của Y Tình đóng quân ở đâu?

Ninh Thư đang lo nhỡ Y Tình và Trác Triệt Nhiên hoài nghi cô.

Nếu lúc tối trời trăng lên cao mang quân đoàn tới, bắn phá một trận sống còn với phủ Tuyên Bình Hầu, vậy rất khó có ai sống sót.

Ninh Thư thật sự đau đầu.

Sáng ngày hôm sau, Ninh Thư ăn sáng nhân tiện bảo Liên Kiều: “Ngươi đi khích một chút Tiểu Thanh, lấy giấy Cố Phồn Lũ luyện chữ về.”

“Ngươi nói chữ biểu thiếu gia vô cùng xấu, kế tiếp ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?” Ninh Thư nói.

Liên Kiều gật đầu, “Tiểu thư, ta hiểu.”

Ăn xong, Liên Kiều thu dọn bát đũa và đồ ăn trên bàn, nói với Ninh Thư: “Tiểu thư, nô tỳ đi đây, nô tỳ cũng không biết Tiểu Thanh có bị khích không.”

“Tận lực là được, không được thì thôi.” Cho dù không có chứng cứ vô cùng xác thực, Ninh Thư cũng sẽ làm Cố Phồn Lũ nhược liễu phù phong* mấy ngày.

*Bắt nguồn từ bài thơ Tán Lâm Đại Ngọc của Tào Tuyết Cần, “Hành động như nhược liễu phù phong.” – Dáng đi đứng như liễu nghiêng trước gió.

Chờ đến khi mọi chuyện giải quyết xong, nếu Cố Phồn Lũ không có hiềm nghi, Cố Phồn Lũ lại có thể tung tăng nhảy nhót.

Liên Kiều đi tìm Tiểu Thanh cãi cọ, Ninh Thư cầm hộp đồ ăn đi tìm Tuyên Bình Hầu.

Gã sai vặt bên người Tuyên Bình Hầu nói Tuyên Bình Hầu đang ở trong viện Vinh Quốc Phu nhân.

Vợ chồng người ta ở chung, Ninh Thư không đi hóng hớt làm gì.

Chờ Tuyên Bình Hầu về thư phòng, Ninh Thư mới đi tìm Vinh Quốc Phu nhân.

Vinh Quốc Phu nhân nhìn thấy Ninh Thư, bèn sai người chuẩn bị cho Ninh Thư một chén ô mai ướp lạnh, “Đi đường nóng bức.”

Hiện tại đúng là giữa mùa hạ khô nóng, Ninh Thư nhận nước ô mai ướp lạnh, uống một ngụm, vừa chua vừa lạnh, một chữ sướng.

“Đừng uống nhiều quá, đồ lạnh không tốt cho nữ tử.” Vinh Quốc Phu nhân liếc Ninh Thư một cái.

Ninh Thư vẫn uống hết một chén ô mai ướp lạnh mới hỏi Vinh Quốc Phu nhân: “Mẹ, cha muốn bỏ ra 500 vạn sao?”

Vinh Quốc Phu nhân thở dài một hơi, “Cha ngươi hạ triều vẫn nói chuyện này, cha ngươi không muốn.”

“500 vạn không phải con số nhỏ, phủ Tuyên Bình Hầu chúng ta gom góp cũng có thể mang ra, nhưng về sau phải tính sao bây giờ?” Vinh Quốc Phu nhân nhìn Ninh Thư.

“Bây giờ ta càng lo lắng cho con, con còn chưa gả qua, thế tử Tín Vương đã gây ra chuyện như vậy.”

“Giao hảo hai nhà, kết hợp lại chính là hai gia đình.” Vinh Quốc Phu nhân muốn nói lại thôi.

Còn chưa thành thân đã bỏ đá xuống giếng, chứng minh Trác Triệt Nhiên căn bản không đặt con gái mình trong lòng.

Có thể nói, Ninh Thư giờ đang bị đặt trên lò lửa, nếu gả đi, rõ ràng hai nhà không thể nâng đỡ lẫn nhau.

Ninh Thư đi đường nào cũng thế, không gả qua thì thanh danh xem như mất.

Trong lòng Ninh Thư chảy dài đm.

Ninh Thư nói sang chuyện khác: “Hiện tại thời tiết nóng bức, khu vực Hán Dương hạn hán, người chết nhiều dễ gây ra ôn dịch.”

“Đến đó tình hình không khống chế được, toàn triều lại đổ tội lên đầu cha.”

“Đây là một vấn đề……” Vinh Quốc Phu nhân phiền muộn, “Ta sẽ nói với cha con, cha con đã điều tiền từ các cửa hàng rồi.”

“Cha con cũng càu nhàu suốt, không thể không đưa tiền.” Vinh Quốc Phu nhân nói.

Ninh Thư gật gật đầu, người ở trên triều đình, không có ai thật sự ngu ngốc.

Tuyên Bình Hầu không có khả năng không đưa tiền, một là không dám chọc giận Hoàng Đế, ăn không hết gói đem đi.

Hai là, nếu thật xảy ra chuyện gì, cảm xúc tiêu cực đều sẽ đổ về Tuyên Bình Hầu, ảnh hưởng tới phủ Tuyên Bình Hầu.

Dựa theo lẽ thường, phải là nhà ngươi đưa tiền, giờ không đưa, ngươi có biết tạo thành hậu quả nghiêm trọng thế nào không?

“Mẹ, nói với cha, không riêng phải đưa, hơn nữa tốc độ còn phải nhanh, dây dưa dây cà, Thánh thượng không vui.” Ninh Thư bảo Vinh Quốc Phu nhân.

Vinh Quốc Phu nhân kéo tay Ninh Thư, “Trước kia con không quan tâm những việc này, sao giờ lại nhọc lòng như thế.”

Ninh Thư cười cười, “Mẹ, biết một vài chuyện vẫn hơn không biết cái gì, con sinh ra ở phủ Tuyên Bình Hầu, tự nhiên đặt bình an và lợi ích của phủ Tuyên Bình lên trước.”

Vinh Quốc Phu nhân sờ sờ mặt Ninh Thư, “Nhưng mà về sau con làm sao bây giờ?”

Vinh Quốc Phu nhân mang thái độ tiêu cực với quan hệ thông gia hai nữ nhà, hai nhà có thể không kết đôi được.

Ninh Thư cười cười, “Chỉ cần phủ Tuyên Bình Hầu còn, con vẫn còn gốc, sẽ sống rất tốt, mẹ đừng lo lắng.”

Dù không tốt cũng đỡ hơn khi phủ Tuyên Bình Hầu sụp đổ bị bán làm kỹ nữ, bán rẻ tiếng cười để sống.

“Ta sẽ thúc giục cha con, con về đi.” Vinh Quốc Phu nhân nói với Ninh Thư.

Ninh Thư gật gật đầu, “Mẹ, lát nữa con muốn ra ngoài một chuyến.”

“Có chuyện gì sai hạ nhân đi làm là được.”

“Chỉ ra ngoài đi dạo thôi, đi mua chút son phấn.”

“Trời nóng, đi sớm về sớm.”

“Cảm ơn mẹ.”

Ninh Thư về viện của mình.

Liên Kiều đã trở lại, Ninh Thư nhìn thấy Liên Kiều như mèo trộm được cá.

“Lấy được đồ rồi?” Ninh Thư ngồi xuống, chậm rì rì rót một ly trà.

Liên Kiều lấy giấy ra, “Tiểu thư, Tiểu Thanh kia quả nhiên bị kích thích, nô tỳ nói Tiểu Thanh ngay cả người biểu thiếu gia cũng không lại gần được, nàng ta lập tức tức giận.”

Ninh Thư buông chén trà, nhận giấy, mở ra nhìn.

Nét chữ trên giấy trầm ổn lực lớn, có cảm giác quy củ.

Đây là nét chữ Tuyên Bình Hầu.

Mà nét Cố Phồn Lũ lại linh tú sâu sắc, nước chảy mây trôi.

Hai người hoàn toàn khác nhau.

Cố Phồn Lũ quả nhiên đang bắt chước nét chữ Tuyên Bình Hầu.

Ninh Thư thu giấy lại, đặt ở tráp*, đây là một bằng chứng.

*Đồ đựng hình hộp nhỏ bằng gỗ

“Ngươi cầm cái này đi.” Ninh Thư lấy một lắc tay bạc từ hộp trang điểm ra đưa cho Liên Kiều.

“Tiểu thư, thứ này quá quý trọng.” Liên Kiều liên tục xua tay, Ninh Thư kéo tay nàng qua đeo vào.

“Ngươi là thị nữ bên người đích nữ phủ Tuyên Bình Hầu, có một cái vòng tay thế này cũng có gì lạ.”

Ninh Thư cảm thấy Liên Kiều khá trung thành.

“Cảm ơn tiểu thư.”

“Ngươi đi chuẩn bị kiệu đi, ta muốn ra ngoài một chuyến.”

Ninh Thư cùng Liên Kiều rời nhà, nơi nơi đi dạo, mua son phấn, lại đến tiệm thuốc lấy một ít dược giải nhiệt.

Sau đó về phủ Tuyên Bình Hầu.

Vừa về Ninh Thư đã bắt đầu chế dược.

Cố Phồn Lũ chắc chắn là người của Trác Triệt Nhiên.

Thân quen thì thế nào, huyết mạch nhỏ bé đều phải lui bước trước một số việc.

Ninh Thư nghiền nát dược, sau đó đựng trong bình nhỏ.

Chờ đến nửa đêm, Ninh Thư lại mò tới phòng Cố Phồn Lũ, bỏ dược vào ấm trà.

Xong việc lại chờ ở bên ngoài, chờ Cố Phồn Lũ đi tiểu đêm uống nước.

Ninh Thư ở ngoài cho muỗi ăn, chờ Cố Phồn Lũ uống trà xong, Ninh Thư lại chuồn vào đổ hết trà dư lại đi.

Trong ấm có dược, để lại sẽ lộ nhược điểm, Cố Phồn Lũ không phải kẻ ngu.

Ninh Thư thích âm thầm làm việc.

Làm xong những việc này, Ninh Thư mới trở về viện của mình nghỉ ngơi.

Mỗi ngày đều sống như con cú, lòng tôi thật khổ.