Ngày hôm sau Cố Phồn Lũ bị bệnh, phát sốt nôn mửa giống như cảm nắng.
Tóm lại vô cùng ủ rũ, lão thái quân vội vàng cấp mời đại phu nổi danh nhất tới khám bệnh cho Cố Phồn Lũ.
Cố Phồn Lũ chỉ có thể ở trong phòng mình, nhược liễu phù phong.
Đối với việc này, Ninh Thư bấy giờ mới yên tâm, phủ Tuyên Bình Hầu bị diệt cũng có công lao của Cố Phồn Lũ.
Cố Phồn Lũ là quân tiên phong của Trác Triệt Nhiên.
“Tiểu thư, có thư bái kiến.” Liên Kiều cầm thư bái kiến.
Ninh Thư nhận thư, nhìn qua, là Y Tình.
Ninh Thư gật gật đầu, “Ngươi đưa nàng đến phòng khách, ta vào phòng khách tiếp đãi nàng.”
“Dạ.”
Lúc Ninh Thư đến phòng khách, Y Tình đã ở đó, thần sắc có chút tiều tụy, nhìn thấy Ninh Thư vội vàng hành lễ.
Ninh Thư đáp lễ, hỏi: “Y tiểu thư tìm ta có chuyện gì sao?”
“Tới đây là bởi vì chuyện lần trước ở đình hoa sen, là tới nói lời cảm tạ, đã gây thêm phiền toái cho ngươi.” Lúc Y Tình nói chuyện, vẫn luôn quan sát sắc mặt Ninh Thư.
Y Tình là cảnh sát, biết nghiên cứu biểu cảm của phạm nhân.
Trác Triệt Nhiên không tìm được vòng tay trong ao sen, Y Tình hoài nghi nữ tử trước mặt cầm đồ của mình.
Ninh Thư cười nói xinh đẹp, đặt chén trà xuống, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Không có gì, đây là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không ngờ tới.”
Y Tình cảm thấy đây không phải chuyện ngoài ý muốn, bởi vì cô ta cảm giác có người đẩy mình xuống nước.
Lúc ấy trên cầu nhiều người như vậy, cô ta cũng không biết nên hoài nghi ai.
Y Tình cầm hộp quà từ trong tay nha hoàn, “Đây là quà tạ lễ.”
Ninh Thư cười kêu Liên Kiều nhận lấy, nói với Y Tình: “Cảm ơn.”
Y Tình muốn sờ vòng tay trên cổ tay, kết quả lại sờ thấy cổ tay trống không, trong lòng ảm đạm.
Ninh Thư mím môi, nghĩ nghĩ, hỏi Y Tình: “Ta có thể hỏi một chút quan hệ giữa ngươi và Thế tử không?”
Y Tình theo bản năng phản bác, “Tô tiểu thư, ta và Trác Triệt… Thế tử không có quan hệ gì.”
Ninh Thư thần sắc ảm đạm, “Từ chuyện ở đình hoa sen ta đã cảm thấy, Thế tử rất để ý ngươi.”
Trong lòng Y Tình thở dài, “Tô tiểu thư, thật sự không có chuyện như vậy.”
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, “Thật ra ta cũng biết, không có khả năng nam nhân chỉ có một nữ nhân, chuyện này ta sớm đã giác ngộ.”
Trong lòng Y Tình có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ ý của Tô tiểu thư là đồng ý cùng cô ta thờ chung một chồng sao?
Coi như Tô tiểu thư chịu, cô ta cũng không chịu.
Hiện tại Y Tình cũng không biết nên làm gì, có chút tiến thoái lưỡng nan.
Trác Triệt Nhiên hiển nhiên là sẽ không buông tay cô ta, quân đoàn trong tay sớm muộn cũng bại lộ.
Cái Y Tình sợ chính là sau khi Trác Triệt Nhiên có được quân đoàn trong tay cô ta, cô ta sẽ không còn đường sống.
Y Tình là cảnh sát, đã chiến đấu với rất nhiều phần tử phạm tội, đối xử với người cũng giữ lại vài phần.
Đã không có tiếp tế, ngay cả át chủ bài của mình cũng không còn.
Có được vòng tay, còn chưa hưng phấn được bao lâu, kết quả vòng tay lại biến mất.
Không có vòng tay, Y Tình có chút thấp thỏm lo âu.
Ỷ lại một loại đồ vật, đột nhiên mất đi, sẽ rất sợ hãi.
Y Tình thật sự rất bất đắc dĩ, nhìn Tô tiểu thư như vậy, đoán chừng đồ không ở trong tay nàng.
Vòng tay của cô rốt cuộc ở đâu?
Hiện tại Trác Triệt Nhiên lại từng bước ép sát.
Liệt nữ sợ triền lang*, Y Tình phát giác tình cảnh của mình càng lúc càng nguy hiểm.
*Ý chỉ người phụ nữ có khí tiết sợ đàn ông dây dưa triền miên
Phụ thân cô ta chỉ là một viên quan nhỏ, mà Trác Triệt Nhiên lại là Thế tử, là chất nhi yêu quý của Hoàng Đế, phụ thân là Tín Vương.
Y Tình lo lắng, quân đoàn và vũ khí trong tay cô là bùa bảo mệnh, cũng có thể là bùa đòi mạng.
Trác Triệt Nhiên không phải người đơn giản.
Nhân trung long phượng, chỉ bằng ám vệ hắn phái đến bảo vệ mình, cô ta đã biết Trác Triệt Nhiên là một người có tham vọng và dã tâm.
Y Tình ngẫm lại, cảm thấy thật đau đầu.
Ninh Thư kêu Liên Kiều bưng điểm tâm lên, “Đây là bánh đậu xanh, ngày ăn loại này thanh nhiệt giải nóng.”
“Cảm ơn.” Y Tình chỉ ăn một khối tượng trưng.
Ninh Thư nhìn vẻ mặt Y Tình u sầu, hỏi: “Y tiểu thư có chuyện gì buồn sao?”
Y Tình lắc đầu, “Không có.”
Cô ta nghĩ giải thích mình và Trác Triệt Nhiên không có quan hệ xong, sẽ khiến Tô tiểu thư quản thật kỹ Trác Triệt Nhiên.
Nhưng nghĩ đến phụ nữ thời đại này đều xem chồng như trời, làm sao có thể quản được một Thế tử.
Y Tình cùng Ninh Thư hàn huyên một hồi liền cáo từ rời đi.
Ninh Thư uống nước ô mai, đợi Liên Kiều trở về, hỏi: “Y tiểu thư có nói gì với ngươi không?”
Liên Kiều lắc đầu, có chút mờ mịt hỏi: “Y tiểu thư có gì muốn nói với nô tỳ sao?”
Nói thật, con gái của một viên quan nhỏ, còn không đáng để Liên Kiều khom lưng uốn gối.
Ninh Thư luôn cảm thấy Y Tình có lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại bỏ.
Ninh Thư đã gặp qua rất nhiều nhân vật chính, hoặc là ngốc bạch ngọt, nhét một muỗng một ngụm đường làm người ngọt chết, hoặc là tự phụ tung trời, lại không có mấy ai có thể phán đoán thời thế như Y Tình.
Có thể là vì trước khi xuyên qua là cảnh sát chuyên xử lý tội phạm?
Ninh Thư lại uống một ngụm nước ô mai, “Biểu ca của ta hiện tại thế nào?”
Liên Kiều bĩu môi, “Chuyện này ngược lại tiện nghi nha đầu Tiểu Thanh chết tiệt kia, biểu thiếu gia bị bệnh, mỗi ngày đều ở bên cạnh hầu hạ.”
Thật là xoát đủ cảm giác tồn tại.
“Hiện tại không luyện chữ?” Ninh Thư hỏi.
“Biểu thiếu gia bây giờ rất khó chịu, không rảnh luyện chữ.” Liên Kiều nói.
Ninh Thư híp mắt, lại đi tìm Vinh Quốc Phu nhân.
Vinh Quốc Phu nhân buông thêu phẩm trong tay, Ninh Thư nhìn thoáng qua, đang thêu trúc xanh, hẳn là thêu cho Tuyên Bình Hầu.
“Nói chuyện với tiểu thư Y gia thế nào?” Vinh Quốc Phu nhân hỏi.
Ninh Thư cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chuyện hậu trạch đều nằm trong tay Vinh Quốc Phu nhân.
“Cũng chẳng ra sao.” Ninh Thư ngồi xuống, nói thẳng.
“Không nói chuyện của Y tiểu thư, mẹ, cha giao tiền rồi sao?” Ninh Thư hỏi Vinh Quốc Phu nhân.
Vinh Quốc Phu nhân gật gật đầu, “Nộp lên 300 vạn, hai vạn gánh lương thực, cha ngươi ở trên triều đình suýt nữa bật khóc.”
Nói khóc gì đó Ninh Thư không tin, có điều diễn xuất như vậy mới hiệu quả.
Vinh Quốc Phu nhân nhìn Ninh Thư, “Nha đầu ngốc này, nếu con là nam nhi đã không bị nhốt trong hậu trạch này rồi, phải trông cậy có thể cùng trượng phu cầm sắt hoà âm*, không ghét không kỵ, hào phóng khôn khéo.”
*Tiếng đàn cầm và đàn sắt rất hài hoà, ám chỉ quan hệ vợ chồng hoà thuận
“Nữ nhân chúng ta, đời này không làm được gì, lấy chồng sinh con, tất cả đều trải qua như vậy.”
“Con hiểu điều ta nói không?”
Ninh Thư gật đầu, “Mẹ, con hiểu mà, thân là nữ tử, con không nên sinh ra tư tưởng vượt rào gì, phải biết thỏa mãn, bởi vì tất cả nữ nhân đều là như vậy.”
Vinh Quốc Phu nhân gật đầu, “Đúng vậy, chỉ có như vậy con mới không sống vất vả, hành xử khác người, kiểu gì cũng sẽ chịu công kích.”
“Có đường đi đơn giản, không cần chọn con đường vất vả phức tạp, ta biết con là bởi vì chuyện của Thế tử.”
Ninh Thư mím môi, cười cười với Vinh Quốc Phu nhân, “Mẹ, con biết rồi.”
Lại lần Ninh Thư cảm thấy may mắn khi bản thân trở thành nhiệm vụ giả, thoát khỏi ràng buộc.
Mặc dù đường đi vất vả, nhưng đây là thế giới đề cao kẻ mạnh, chỉ có thực lực, không có phân biệt giới tính.