Người chết vì tiền chim chết vì mồi, phủ Tuyên Bình Hầu bị diệt, còn không phải là do nhiều tiền quá khiến người ngồi trên cao đỏ mắt ghen tị à.
Ninh Thư nhìn chằm chằm từ đường, sớm muộn gì cũng phá chỗ này đi.
Thứ này thật sự quá nguy hiểm, liệt tổ liệt tông hẳn sẽ không trách tội đâu.
Dù sao nếu bây giờ đời sau chịu nguy hiểm, thừa kế gia tộc chắc chắn vứt đi.
“Tiểu thư, chúng ta vẫn nên đi thôi.” Liên Kiều sờ sờ cánh tay mình, giữa mùa hè mà vẫn thấy âm trầm.
Ninh Thư gật đầu, xoay người rời đi.
Trở lại viện của mình, Ninh Thư lấy thiệp mời in hoa ra, viết rồi giao cho Liên Kiều, “Đưa đến Y gia đi.”
Liên Kiều nhìn thiệp mời in hoa tinh xảo, đầy mặt bất ngờ, “Tiểu thư, làm sao người vẫn muốn lui tới với tiểu thư Y gia?”
“Bảo ngươi đi thì đi đi.” Ninh Thư tức giận nói, “Nhân tiện sai người theo dõi Y gia.”
“Ngươi cẩn thận chút, nha hoàn bên cạnh Y tiểu thư võ công cao cường, đừng nhanh miệng, đỡ phải chịu khổ.” Ninh Thư dặn dò.
Liên Kiều dạ một tiếng, đi đưa thiệp mời, nhưng lúc trở về, trên quần áo lại dính đầy tro bụi, hùng hổ chạy đến trước mặt Ninh Thư, biểu tình ủy khuất.
“Bị Hồng Lăng bên cạnh Y Tình đánh à, do ngươi tỏ thái độ không tốt?” Ninh Thư nhìn thoáng qua Liên Kiều, vội vàng thêu thùa không ngẩng đầu lên nói.
“Chính là con nhãi Hồng Lăng đó, chưa kịp nói gì đã ném nô tỳ ra khỏi Y gia, Y gia bọn họ chỉ có chức quan nhỏ bằng hạt mè, lại dám ném nô tỳ ra, đây là đang đánh thẳng mặt tiểu thư rồi.” Liên Kiều tức giận đến giậm chân.
Ninh Thư buông thêu phẩm, rót một tách trà, “Đi rửa mặt chải đầu lại đi, đừng ở trước mặt ta giả vờ đáng thương, tiểu thư Y gia nhận thiệp mời chưa?”
“Tiểu thư, nô tỳ bị Hồng Lăng ném ra thật, tiểu thư, nô tỳ cảm thấy quá mất mặt, không đặt phủ Tuyên Bình Hầu vào mắt.” Liên Kiều thấy Ninh Thư không dao động, tức đỏ mặt.
Ninh Thư gật gật đầu, “Ngươi cố ý khiêu khích Hồng Lăng, không bị nàng ta ném ra mới là lạ, Hồng Lăng là người phủ Tín Vương, người bên cạnh thế tử, sao phải để một nha hoàn phủ Tuyên Bình Hầu vào mắt.”
“Ta biết ngươi sẽ bị đánh mà.”
Liên Kiều: ……
“Tiểu thư, vậy mà người còn bảo nô tỳ đi, nô tỳ không chịu không chịu.” Liên Kiều oan ức gần chết.
“Được rồi, ta biết ngươi uất ức, đi xuống rửa mặt chải đầu đi, đúng rồi, lúc ngươi bị ném ra, sắc mặt tiểu thư Y gia thế nào.”
Liên Kiều nghĩ nghĩ, “Nô tỳ không chú ý, nhưng mà nàng ngăn cản.”
Ninh Thư trầm tư.
“Tiểu thư, Y gia rõ ràng khinh thường chúng ta, mệt cho tiểu thư còn tặng thiệp mời in hoa thiếp vàng, lại chỉ đổi lại được đãi ngộ này, tiểu thư……”
“Rồi, nha đầu nhà ngươi, đi rửa mặt chải đầu đi, khổ cực rồi.”
Liên Kiều vội vàng nói: “Chủ nhục phó chết, nô tỳ không có gì, nhưng tiểu thư lại phải chịu nhục.”
Ninh Thư buông tách trà, “Những thứ này ta đều đã đoán trước rồi, không có gì nhục nhã cả, lòng ta hiểu rõ.”
Liên Kiều không nói được gì nữa, đi sửa soạn lại.
Ninh Thư đứng lên, hoạt động gân cốt một chút, chuẩn bị đi dạo trong hậu viện.
Lúc đi dạo thấy gã sai vặt bên cạnh Cố Phồn Lũ, người này từ lúc Cố Phồn Lũ bị bệnh đã vội vã trở về báo tin.
Bây giờ về rồi, vậy chắc chắn có người Cố gia tới.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, đi đến viện của lão thái quân, đến xoa bóp cho lão thái quân.
Có mama già canh ở cửa viện, nhìn thấy Ninh Thư liền hành lễ, nói: “Đại tiểu thư, lão phu nhân giờ đang có khách.”
Ninh Thư không nói gì thêm, xoay người rời đi, đoán chừng là người Cố gia tới, dù sao cũng phải tới bái phỏng trưởng bối một chút.
Ninh Thư ngồi trong đình hóng mát, Liên Kiều châm trà quạt mát cho Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn thấy có mấy người ra khỏi viện của lão thái quân.
Ngày hôm sau, người Cố gia mang Cố Phồn Lũ bệnh nặng rời đi.
Ninh Thư đi tìm Tuyên Bình Hầu, Tuyên Bình Hầu đang luyện chữ, nhìn thấy Ninh Thư bèn buông bút hỏi: “Chữ của ta có phải rất dễ bị bắt chước không?”
Ninh Thư nhìn thoáng qua trang giấy trên bàn, chữ Tuyên Bình Hầu quy củ bình ổn, không có gì đặc sắc.
Nói dễ bắt chước thì không hẳn, nói không dễ bắt chước cũng không đúng, bởi vì quá bình thường nên không có phong cách cá nhân riêng.
Ninh Thư nói: “Giống hay không còn phải xem trong lòng người ta nghĩ thế nào.”
Tuyên Bình Hầu nâng tách trà lên uống một ngụm, nhìn nét chữ của mình.
“Cha, biểu ca đi rồi.” Ninh Thư nói, “Biểu ca từng nói với con, nhờ con dẫn đến từ đường.”
Mặt Tuyên Bình Hầu không đổi sắc, “Đứa bé kia bị bệnh ở phủ Tuyên Bình Hầu cũng là do chúng ta chăm sóc không chu toàn.”
“Không có chuyện gì thì ra ngoài đi, cha luyện chữ thêm một chút, lâu không viết chữ, hơi laj tay.” Tuyên Bình Hầu cầm bút lông, lạnh nhạt nói.
Ninh Thư vốn định nói chuyện làm ăn với Tuyên Bình Hầu, nhưng Tuyên Bình Hầu có vẻ không muốn cho cô nhúng tay.
Ninh Thư không tin Tuyên Bình Hầu cứ để như vậy.
Ninh Thư nghĩ nghĩ nói: “Cha, từ đường nhà chúng ta quá bắt mắt, không hợp cách.”
Tay Tuyên Bình Hầu cầm bút lông, không hề dừng lại, “Rảnh rỗi thì học mẫu thân con quản lý nội viện, quán xuyến hậu viện đi.”
“Hậu viện nhiều người nhiều mắt, quản lý hậu viện không dễ.” Tuyên Bình Hầu nhìn thoáng qua Ninh Thư.
Ninh Thư hành lễ, ra khỏi thư phòng.
Tuyên Bình Hầu hiểu rõ trong lòng, cô nói nhiều, ngược lại khiến ông ghét bỏ.
Phủ Tuyên Bình Hầu tồn tại từ khi Thái Tổ đăng cơ tới nay, chắc chắn có một bộ sổ tay sinh tồn của mình.
Tuyên Bình Hầu nhìn không giống như người bị người phun nước miếng đầy mặt, tự lau khô xong xem như không có việc gì.
Ninh Thư hẹn Y Tình hai ngày sau gặp mặt ở trà lâu.
Lúc Ninh Thư đến trà lâu, Y Tình đã ngồi trong phòng rồi.
Y Tình tới sớm hơn cô.
Y Tình hành lễ với Ninh Thư, “Tô tiểu thư.”
Ninh Thư đáp lễ, “Y tiểu thư, ta đến muộn.”
“Không phải, là ta tới sớm.” Doãn Tình nhìn thoáng qua Liên Kiều bên người Ninh Thư, nói: “Nha đầu bên người không nghe lời, làm Liên Kiều cô nương bị thương, nay xin lỗi Tô tiểu thư.”
Ninh Thư nhìn lướt qua Hồng Lăng kiệt ngạo khó thuần đang như hổ rình mồi nhìn mình, đạm nhiên nói: “Ngươi có khó xử ta biết, sao có thể áp đặt chuyện ngươi không khống chế được lên người ngươi.”
Hồng Lăng này là người của Trác Triệt Nhiên, phụng mệnh bảo hộ Y Tình, không đại biểu sẽ nghe lời Y Tình.
Y Tình nghe Ninh Thư nói vậy, trong lòng cảm khái vạn phần, Hồng Lăng đi theo bên cạnh bảo hộ cô ta, hơi tí lại “Thế tử nói, thế tử nói……”
Y Tình cảm thấy thật ra Hồng Lăng chướng mắt mình, cô chỉ là một con gái quan nhỏ, Trác Triệt Nhiên là con trai Tín Vương, là cháu trai đương kim thánh thượng sủng ái nhất.
Ánh mắt Hồng Lăng nhìn cô mang vẻ săm soi, dường như đang tìm xem trên người cô có chỗ nào xứng với Trác Triệt Nhiên.
“Đa tạ Tô tiểu thư khoan hồng độ lượng, ta thay Hồng Lăng cảm ơn ngươi.” Y Tình khách khí nói, bảo tiểu nhị mang nước trà điểm tâm tới.
Ninh Thư cười nói: “Ta có chuyện muốn nói cùng ngươi, thật vất vả mới ra được một chuyến, bảo nha đầu kia ra ngoài đi dạo đi.”