Liên Kiều bên cạnh Ninh Thư rất nghe lời, kéo nha hoàn bên cạnh Y Tình đi dạo phố, nhưng Hồng Lăng vẫn như cọc gỗ đứng trong phòng.
Hồng Lăng ôm kiếm, không nhúc nhích.
Y Tình có chút xấu hổ, bảo Hồng Lăng: “Ngươi ra ngoài trước đi, ta trò chuyện với Tô tiểu thư.”
“Tiểu thư, trách nhiệm của nô tỳ là bảo hộ tiểu thư một tấc không rời, như vậy mới không cô phụ giao phó của thế tử trước khi xuất chinh.” Hồng Lăng cảnh giác nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư bình tĩnh uống trà, bỏ qua ánh mắt sắc bén của Hồng Lăng.
Y Tình hít sâu một hơi, “Mời ngươi đi ra ngoài, mời.”
“Tiểu thư, nô tỳ phụng mệnh thế tử, phải bảo vệ tiểu thư thật tốt, tiểu thư không nên……” Hồng Lăng nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư buông tách trà, ngón tay điểm điểm mặt bàn, “À, thế tử cảm thấy ta sẽ làm hại Y tiểu thư à?”
Hồng Lăng không nói gì, nhưng biểu tình đã rất rõ ràng.
Ninh Thư cười với Y Tình, “Từ khi chúng ta gặp mặt tới nay, ta đã làm gì ngươi chưa?”
Y Tình cảm thấy mình chưa bao giờ xấu hổ như thế, sắc mặt thay đổi thất thường.
Ninh Thư đỡ ống tay áo của mình, “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, ta chỉ đại diện phủ Tuyên Bình Hầu tới hỏi ngươi một chuyện.”
Y Tình gật gật đầu, “Xin nói.”
Ninh Thư nói: “Chỉ muốn biết tình hình chiến sự ở Hán Dương thế nào thôi, đến giờ vẫn chưa có tin tức của Hán Dương, ta đoán thế tử đối xử với ngươi rất tốt, chắc chắn sẽ viết thư cho ngươi, không biết có nói tình hình hiện giờ không?”
Y Tình còn chưa nói gì, Hồng Lăng đã cướp lời nói: “Thế tử vẫn chưa gửi thư cho tiểu thư, hiện giờ tình hình chiến sự thế nào bên chúng ta cũng không biết.”
Ninh Thư đạm nhiên cười, có chút tiếc nuối nói: “Vậy bỏ đi, vốn cha ta còn đang chuẩn bị quân lương, hiện giờ không biết tình hình thế nào, có lẽ đang trên đường chiến thắng trở về rồi, bỏ đi.”
Biểu tình Hồng Lăng cứng lại, không biết nên nói gì.
Y Tình có chút muốn bật cười.
Ninh Thư đứng lên, “Hôm nay cảm ơn ngươi đã tới, ta đi trước, ngươi tùy tiện.”
Y Tình đứng lên hành lễ, “Thế tử điện hạ viết thư cho ta, tình hình dường như có chút ngoài dự đoán, bạo loạn lại lan rộng.”
“Tiểu thư.” Thanh âm Hồng Lăng có chút bén nhọn, mang theo sát khí hô lên với Y Tình, “Sao lại có thể dễ dàng nói ra như vậy, thế tử điện hạ còn đang hùng dũng chiến đấu.”
Hồng Lăng chỉ thiếu nói thẳng, Y Tình đâm dao sau lưng.
Ninh Thư có chút kinh ngạc nói: “Thái độ này thực sự làm ta phải kinh ngạc, Y tiểu thư tốt xấu gì cũng là tiểu thư nhà quan, ngươi không nên dùng thái độ đó với nàng.”
“Tô tiểu thư, tuy không biết ngươi cứ tìm Y tiểu thư để làm gì, nhưng bất luận là ý tốt hay ý xấu, thế tử và ngươi chung quy vẫn không có khả năng.”
Hồng Lăng là nhân tài ám vệ, bị phái tới bảo hộ một tiểu thư nhà quan đã khó chịu, kết quả tiểu thư này còn không biết tốt xấu, quả thật như ném mặt thế tử xuống đất giẫm.
Y tiểu thư này không đặt lợi ích thế tử lên trước, cũng không làm gì cho thế tử, còn kéo chân sau.
Hồng Lăng có thể nhạy bén cảm giác Tô Trúc Như phủ Tuyên Bình Hầu phủ mang ý xấu.
Hồng Lăng lo lắng trong lòng.
Hừ!
Y Tình bị Hồng Lăng trấn áp, trong lòng cũng khó chịu, mẹ nó bà có bảo mi đi theo bà quái đâu, mi cho rằng bà đây bằng lòng cho mi đi theo à.
Bầu không khí khá căng thẳng, Ninh Thư che miệng bật cười, thanh âm dễ nghe, bảo Y Tình: “Đừng vì người ngoài như ta mà cãi nhau, được rồi, ta phải trở về nói chuyện với phụ thân về tình hình chiến sự.”
Ninh Thư nhìn Y Tình, “Cảm ơn Y tiểu thư đã báo cho.”
Y Tình thần sắc nhàn nhạt hành lễ, “Không sao, hưng vong của thiên hạ ai cũng có trách nhiệm.”
“Thế tử là đặt ngươi trong lòng mới phái một ám vệ tới bảo hộ ngươi, đây là đãi ngộ rất nhiều người muốn.” Ninh Thư nói.
Y Tình trước mặt Hồng Lăng nói thẳng: “Cũng không phải ai cũng muốn loại đãi ngộ đó.”
Ninh Thư nghĩ nghĩ nói: “Nói vậy tức là Y tiểu thư có tự tin tuyệt đối và năng lực đoạt lấy tự do, nữ tử thông thường gặp loại chuyện này sẽ chỉ biết vui mừng khôn xiết.”
“Không, không ai muốn để một kẻ theo dõi mình ở bên.”
Ninh Thư cười, xoay người rời đi.
Hồng Lăng lập tức nói với Y Tình: “Tiểu thư, ngươi không thể lui tới với Tô Trúc Như, nàng ta đang châm ngòi ly gián ngươi và thế tử.”
“Thế tử vô cùng thâm tình với ngươi, không thể để người khác châm ngòi được.” Hồng Lăng lo lắng bởi vì mình mà làm tiểu thư có cái nhìn không tốt với thế tử.
Y Tình quay đầu nhìn về phía Hồng Lăng, “Ta đương nhiên biết Tô tiểu thư có tâm tư gì, nhưng nàng nói đúng một điều, đó chính là ta có tự tin tuyệt đối và năng lực đoạt lấy tự do.”
Y Tình lôi súng ra, kéo chốt, đặt ngay trán Hồng Lăng.
Hồng Lăng không biết thứ này, nhưng theo cảm giác thì đây là một thứ vô cùng nguy hiểm.
“Tiểu thư, ngươi……” Sắc mặt Hồng Lăng thay đổi, “Tiểu thư, ta là người của thế tử.”
Y Tình nhấp môi, mở miệng nói: “Ta thật sự chịu đủ ngươi rồi, ngươi biết không?”
Y Tình nổ súng, trực tiếp bắn vào đùi Hồng Lăng, Hồng Lăng lập tức quỳ xuống, che miệng vết thương của mình, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầy đầu.
“Tiểu thư, ngươi……”
Hồng Lăng thật sự khiếp sợ, “Tiểu thư.”
“Ngày nào cũng đi theo ta, chuyện riêng của ta ta cũng không làm được.” Y Tình đã rất lâu không tới trang viên quân đoàn của mình.
Không biết bây giờ thế nào rồi, cô cần phải quản lý quân đoàn, loại bỏ những người có tâm tư khác bên trong.
Hồng Lăng này một tấc cũng không rời đi theo người cô, thật sự quá vướng víu, chịu không nổi thể loại động không động cũng lôi ân điển của thế tử ra, động không động cũng bày dáng vẻ đây là vinh hạnh của ngươi.
Y Tình phiền.
“Đỡ nàng ta về.” Y Tình bảo hai nha hoàn bên người mình.
Hồng Lăng thay chủ tử mình cảm thấy không đáng, muốn chạy trốn, Y Tình lại nã một súng vào chân còn lại của Hồng Lăng.
Hồng Lăng xụi lơ trên đất, bị hai nha đầu kéo đi.
“Y Tình, nếu ngươi đã muốn như vậy, chờ khi thế tử về, thế tử sẽ không bỏ qua cho ngươi, uổng phí một lòng say mê của thế tử đối với ngươi.”
Hồng Lăng mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi đầy đầu, bị hai cái nha đầu kéo đi, đôi chân mềm nhũn lê trên đất.
Y Tình nhàn nhạt nói: “Người không phải ta giết, ta có cái gì để sợ.”
“Hôm nay ta đi gặp tiểu thư Tô gia.” Y Tình nhấp môi, “Là ngươi xảy ra xung đột với người Tô gia.”
Ninh Thư đứng ở khúc rẽ, nhìn Hồng Lăng bị kéo lên xe ngựa, Hồng Lăng sống không không qua nổi ngày mai.
Hồng Lăng bây giờ còn sống, là vì Y Tình muốn để người khác nhìn thấy.
Chỉ sợ cô sẽ trở thành thủ phạm giết Hồng Lăng, thế tử có lẽ sẽ làm ầm với phủ Tuyên Bình Hầu.
Y Tình chung quy vẫn hết nhịn nổi.
“Tiểu thư, Hồng Lăng mắt đặt trên đỉnh đầu kia làm sao vậy?” Liên Kiều nhìn vết máu dưới đất, nhịn không được hỏi.
Tuy Liên Kiều không thích Hồng Lăng, nhưng xảy ra chuyện như vậy, vẫn rất sợ hãi.
Ninh Thư bảo Liên Kiều: “Ngươi về phủ trước đi, ta còn muốn đi dạo một chút.”
“Tiểu…… Tiểu thư, vẫn để nô tỳ đi theo đi.” Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt nói.