Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1609: Hệ thống giao dịch (20)



Edit: vyka

Beta: EE

Mọi chuyện xong xuôi, Ninh Thư chậm rãi đánh xe ngựa về.

Liên Kiều vừa ngủ dậy, nhìn thấy Ninh Thư liền vội vàng hỏi: “Tiểu thư, người đi đâu vậy?”

“Buổi sáng không khí trong lành, ta dắt ngựa đi dạo.” Ninh Thư xuống xe ngựa, buộc ngựa lại sau đó rửa tay.

Người trong trang viên mang đồ ăn sáng đến, cũng không quá phong phú, là hai món ăn nhẹ.

“Tiểu thư, khi nào chúng ta trở về?” Liên Kiều hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư nói: “Ta cảm thấy ngươi cần uống thuốc kiềm chế cảm xúc.”

Mỗi ngày đều nhao nhao muốn trở về, mới ra ngoài, dù sao cũng phải ở lại đây 7-8 ngày, sau đó chắc sẽ có tin tức từ Hán Dương.

Liên Kiều: ???

Dùng xong bữa sáng, Ninh Thư đi dạo xung quanh trang viên. Trang viên rất lớn, có cây ăn quả có vườn rau, nuôi gà nhốt vịt, còn có chó chạy khắp nơi, cá bơi lội trong con suối nhỏ, còn thấy cả mấy con tôm con.

Tá điền* làm cỏ ngoài đồng, vác cuốc đi quanh ruộng, giẫm lên cỏ dại mọc đầy bờ.

*Tá điền: những người nông dân lao động trong lĩnh vực nông nghiệp, hoạt động chính là canh tác đất thuê.

Hoa cỏ dại đung đưa theo gió.

Quang cảnh nông thôn yên bình, ở nơi này còn thoải mái hơn ở trong Hầu phủ, không đến mức động một chút là hành lễ.

Ở vị diện hiện đại cũng không nhìn thấy môi trường tốt như vậy, càng không có không khí trong lành như thế này, Ninh Thư hít một hơi thật sâu, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Bữa trưa ăn bánh nướng, bánh nướng khá dai, sau khi ăn xong, Ninh Thư cầm lấy bộ đồ thêu bắt đầu thêu chữ Thọ.

Ở nông thôn không có khối băng làm Liên Kiều nóng muốn chết, cầm hai cây quạt, một cái quạt cho Ninh Thư, cái còn lại quạt cho mình.

Nhìn thấy Ninh Thư không ra mồ hôi liền hỏi: “Tiểu thư, người không nóng sao?”

“Nóng mà.” Ninh Thư không ngẩng đầu lên nói.

Liên Kiều muốn nói, nhìn người chả thấy nóng chút nào, nhẹ nhàng thoải mái, cũng không đổ mồ hôi.

Dưới sự trông mong đến mòn con mắt của Liên Kiều, Ninh Thư cuối cùng cũng quyết định trở về.

Lúc ngồi lên xe ngựa Liên Kiều suýt bật khóc, được về rồi.

Ninh Thư ở lại trang viên mười ngày, khi trở về, Vinh Quốc Phu nhân nhìn thấy Ninh Thư liền nói thẳng cô đen đi.

Ninh Thư uống một chén nước ô mai ướp lạnh, hỏi Vinh Quốc Phu nhân: “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì, con vừa đến thăm tổ mẫu, sắc mặt tổ mẫu không được tốt.”

“Biểu ca của con chết rồi, Cố gia bên kia nói biểu ca con bị bệnh ở Tô gia, kết quả bệnh ngày một nặng thêm, người chết rồi cô cô của con làm sao chấp nhận nổi.”

Vinh Quốc Phu nhân cau mày nói: “Biểu ca của con còn trẻ như thế, thân thể bị bệnh nói chết là chết?”

Đồng tử Ninh Thư hơi co lại, chuyện này chỉ sợ là Tuyên Bình Hầu làm, trực tiếp để Cố Phồn Lũ bệnh không dậy nổi, dẫn đến chết.

Thuốc của Ninh Thư chỉ khiến cơ thể Cố Phồn Lũ suy yếu, chứ chưa thể giết chết Cố Phồn Lũ.

“Cố gia có đến làm ồn không?” Ninh Thư hỏi.

“Có tới, nhưng các nàng cũng không chiếm được lý, dù sao người cũng không phải chết trong nhà chúng ta.” Vinh Quốc phu nhân hờ hững nói, “Có điều không làm thân thích được nữa rồi.”

Họ ngoại xa ngàn dặm, vốn đã chẳng thân bao nhiêu, Cố Phồn Lũ làm ra chuyện như vậy cũng đâu nghĩ đến quan hệ thân thích gì.

Ninh Thư bước ra khỏi viện của Vinh Quốc phu nhân, nói với Liên Kiều: “Ra ngoài hỏi thăm một chút những chuyện đã xảy ra gần đây.”

“Vâng.”

Lúc Liên Kiều trở về sắc mặt không được tốt, nói với Ninh Thư: “Hiện tại toàn bộ kinh thành đều đang đồn chuyện của Thế tử.”

Ninh Thư bình tĩnh hỏi: “Đồn đại chuyện gì?”

“Đều đang đồn Thế tử là Chiến thần, trong tay có Thần khí, chẳng mấy chốc sẽ trấn áp được bạo loạn.”

“Tiểu thư, nô tỳ nghe người ta nói, Thần khí này rất lợi hại, không cần lại gần mà vẫn có thể giết người từ khoảng cách xa, hơn nữa còn không nhìn thấy được.” Liên Kiều vẻ mặt thần bí, “Tiểu thư, đây là Thần khí gì vậy?”

Ninh Thư tức giận nói: “Làm sao ta biết.”

Hiện tại người dân đều tôn Trác Triệt Nhiên thành thần tiên hạ phàm, thông thạo thuật pháp.

Cầm trong tay thứ đồ đen sì liền có thể giết người.

Tóm lại càng đồn càng không hợp lẽ thường.

Trong lòng Ninh Thư cười một tiếng, Y Tình và Trác Triệt Nhiên đều nên nói một tiếng cảm ơn với cô.

Không bàn đến Trác Triệt Nhiên, có những Thần khí này trong tay dù đánh khắp thiên hạ cũng không có đối thủ.

Còn có thể tạo phản.

Đoán chừng hiện tại Trác Triệt Nhiên đang bị người trong thiên hạ nhìn chăm chú.

Trong tay có Thần binh lợi khí cũng sẽ bị Thánh thượng chú ý.

Y Tình cũng nên nói với cô một tiếng cảm ơn, nói thật ra, tình huống hiện tại của Y Tình chính là cưỡi hổ khó xuống.

Sau này tiếp tế không đủ, nếu như những thứ này bị phát hiện thì chính là huấn luyện quân đội riêng, là một chuyện đòi mạng.

Bị người phát hiện, muốn thoát thân phải dùng đạn, chờ hết đạn thì cũng chỉ có thể mặc người chém giết.

Hiện tại vật đã được giao cho Trác Triệt Nhiên dưới danh tiếng Cố Phồn Lũ. Bây giờ Cố Phồn Lũ đã chết, những vật này rốt cuộc lấy đâu ra, Trác Triệt Nhiên đi mà hỏi quỷ.

Trong thư gửi cho Trác Triệt Nhiên, Ninh Thư còn viết rõ ràng tỉ mỉ phương pháp sử dụng súng ống.

Cô cảm thấy mình đúng là một tri kỷ tốt mà.

Nếu Y Tình đủ thông minh sẽ rũ sạch mối quan hệ với những thứ này.

Có thể nói trước đó người đưa súng cho Trác Triệt Nhiên là kẻ khác.

Theo như trong kịch bản, Y Tình đủ khả năng bảo vệ bản thân là vì có thể cuồn cuộn không ngừng lấy ra những vũ khí mạnh hơn.

Ống nhòm quân đội, bom và xe tăng ở một mức độ nhất định thì chính là vô địch, không người nào dám chọc vào.

Nhưng bây giờ cầu nối ở giữa đã không còn, không thể lấy ra vũ khí mạnh hơn để đe dọa mọi người.

Tạo thành tình huống lúng túng như hiện giờ, lên không được mà xuống cũng không xong.

Ninh Thư hừ nhẹ, đoán chừng bây giờ Thánh thượng cao cao tại thượng cũng cảm thấy hứng thú với cái vật Thần khí này, đồng thời cũng kiêng kị.

Lần trấn áp bạo loạn này, Trác Triệt Nhiên cũng chẳng còn lại bao nhiêu đạn, rất nhanh sẽ dùng hết.

Đặc biệt đối với những người chưa từng chạm đến súng, họ không phải là thiện xạ, trăm phát trăm trúng, chắc chắn sẽ lãng phí không ít đạn.

Tóm lại, những trang bị này nhìn thì trâu bò nhưng thực tế lại không tốt như vậy, nếu không có đạn thì vô dụng, hơn nữa tự nhiên lại rước đến kiêng kị và thèm nhỏ dãi.

Xem ra Trác Triệt Nhiên không kiềm chế được nên sử dụng thứ này.

Cô là một người nơi hậu viện, không thể đối đầu trực tiếp với Trác Triệt Nhiên, chỉ có thể đi đường vòng và mượn sức từ mọi mặt.

So với sự thoải mái thích ý của Ninh Thư, Y Tình lại có vẻ hơi hốt hoảng, nhất là khi nghe thấy quân đội của Trác Triệt Nhiên sử dụng Thần khí.

Vừa nghe đến Thần khí, trong lòng Y Tình càng thêm nặng nề, trực giác mách bảo đó chính là súng, nhưng cô ta chỉ cho Trác Triệt Nhiên một khẩu súng phòng thân, làm sao lại xuất hiện nhiều như vậy.

Y Tình hoảng sợ đi đến trang viên, vào trong sơn động đào đất lên nhìn, không còn gì cả, súng bọc trong cỏ khô cũng không thấy, ngay cả một khẩu súng cũng không còn.

Y Tình vẫn cảm thấy mình đã giấu đồ rất cẩn thận, làm sao lại bị người khác phát hiện, là người trong trang viên sao?

Hay là người bên cạnh Trác Triệt Nhiên, theo dõi cô tìm được nơi này?

Cho nên Trác Triệt Nhiên tiếp cận mình là vì những thứ này sao?

Rốt cuộc Trác Triệt Nhiên biết cô có những thứ này từ khi nào?

Còn có vòng tay của cô, có phải cũng đã ở trong tay Trác Triệt Nhiên không?